Tiểu Trà Xanh Thăng [...] – Chương 5

"Tức c.h.ế.t đi ."

 

Tôi vừa kể lể với Lê Ly về thái độ ngông cuồng của tiểu trà xanh kia, vừa nhét từng miếng salad rau vào miệng.

 

"Phải thật là..."

 

Lê Ly vừa chống cằm nhớ lại vừa , “Cậu ta đúng là đẹp trai thật.”

 

“Nếu Đoạn Dịch không phải người của cậu, chắc chắn tớ đã ship cặp đôi này đến phát cuồng rồi.”

 

Tôi đau khổ trách móc ấy: “Lúc nãy cậu còn sẽ giúp tớ đánh cậu ta mà?”

 

“Nhưng cậu ta là con trai mà… Nhìn chiều cao của cậu ta đi, cậu muốn tớ nhảy lên để đá vào đầu gối của cậu ta chắc?”

 

Lê Ly nũng: “Lần sau, lần sau tớ sẽ đổi sang giày cao gót, lúc đó tớ sẽ đánh cho cậu ta đến mẹ cũng không nhận ra.”

 

“Còn lần sau nữa? Tớ quen thân với cậu ta lắm à!”

 

Về đến nhà, tôi đã thẳng với Đoạn Dịch.

 

Tôi đề nghị chia tay.

 

Đoạn Dịch còn ngạc nhiên hơn tôi tưởng.

 

Biểu cảm trên khuôn mặt ta không biết diễn tả sao cho đúng: “A Thuần, xin lỗi, không nghĩ mọi chuyện lại như thế này.”

 

Anh ta cũng thấy lạ, bản thân lại rơi vào lưới với một người đàn ông.

 

Còn đến bảy năm trời.

 

Tôi rất buồn, cũng chỉ dừng lại ở đó.

 

“Đoạn Dịch, tôi không còn nợ gì nữa. Anh muốn ai thì , kể cả kết hôn cũng , tôi sẽ không can thiệp."

 

Tôi đi vào phòng ngủ lấy vali, bắt đầu gói đồ đạc.

 

Đoạn Dịch đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy tôi, siết chặt đến mức khiến tôi không thể đậy.

 

Hơi thở nóng bỏng phả vào tai và gáy tôi.

 

Anh ta gần như mất kiểm soát: “A Thuần, là lỗi của , đừng chia tay không? Đừng đi mà, sẽ thay đổi, sau này em muốn thế nào cũng sẽ theo, không?”

 

“Tìm nhà rồi tôi sẽ đi.”

 

Anh ta rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

 

Đoạn Dịch hiểu tôi quá rõ. Tôi đã tha thứ cho ta quá nhiều lần, khiến ta trở nên tự tin quá mức.

 

Anh ta nghĩ rằng dù chúng tôi có cãi nhau dữ dội thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ mãi mãi tha thứ và chờ đợi ta.

 

“Vậy trong thời gian này, chúng ta hãy bình tĩnh lại một chút.” Anh ta quan sát biểu cảm của tôi, như thể muốn thấu suy nghĩ trong lòng tôi.

 

Nhưng tôi không cho ta cơ hội đó nữa, tôi kéo vali vào phòng ngủ.

 

Còn khóa trái cửa lại.

 

Càng lớn càng cảm thấy đơn, cún cưng mất, trai cũng không còn.

 

Ngày hôm sau, tôi vẫn phải cố gắng đến công ty với đôi mắt sưng húp, đóng vai một nhân viên chăm chỉ.

 

Mọi thứ dường như đã thay đổi, cũng dường như không có gì thay đổi.

 

Chỉ là buổi tối sau khi tan , tôi chỉ mua đồ ăn đủ cho một người.

 

Không cần phải lo lắng việc ăn mặc của tên đàn ông chó má đó nữa, thật là thoải mái.

 

Tối đó, tôi đã nấu một nồi lẩu bún ốc trong phòng khách.

 

Khi Đoạn Dịch về nhà, ta ngồi xuống đối diện tôi, rồi lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu trắng.

 

“Thuần Thuần, đây là chiếc nhẫn mà lần trước em thí  đã mua về rồi. Anh biết em vẫn còn giận, cứ giữ nó lại đã. Khi nào em nghĩ kỹ thì hãy quyết định, nếu không đồng ý thì cũng không sao, sau này trả lại cho ũng .”

 

Tôi nhận lấy, dòng DR MY HEART, hơn tám mươi ngàn tệ.Lần trước khi cùng Đoạn Dịch đi mua sắm, tôi đã thích chiếc nhẫn này. Nhưng ta không cần vội, có thời gian thì xem thêm các thương hiệu khác nên việc mua nhẫn cũng bị trì hoãn.

 

Tôi biết không phải là vấn đề tiền bạc.

 

Mà là ta chưa sẵn sàng cho hôn nhân.

 

Tôi : “Đẹp thật, tiếc là tôi ông cần nữa.”

 

Cút đi! Đàn ông như , tôi không cần, tôi tự mua kim cương cho mình.

 

Vành mắt ta đỏ hoe: "Có thể suy nghĩ lại không?"

 

"Thuần Thuần, em trả lại nhẫn cho bây giờ, còn chẳng bằng ném nó đi."

 

Anh ta còn dám đe dọa tôi?

 

Đáng tiếc là tôi lại có chút tiếc của, nếu phải ném vào thùng rác thì chắc tôi sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.

 

Đúng lúc tôi đang do dự thì màn hình điện thoại của Đoạn Dịch để trên bàn sáng lên, hàng loạt tin nhắn gửi đến.

 

Tôi nhanh mắt thấy đó là tin nhắn từ "Fish".

 

Xem đi, đàn ông là thế đấy, ăn trong nồi, còn thèm khát cả trong chén. Đã biết đối phương là con trai mà vẫn không chịu xóa bỏ tên tiểu trà xanh đó đi, kẻ cầm đầu ra mọi chuyện.

 

Chẳng lẽ thật sự đã thích tên tiểu trà xanh đó rồi?

 

Đoạn Dịch lật úp điện thoại lại, có vẻ hơi lúng túng.

 

Tiếp theo đó là âm thanh cầu cuộc gọi video.

 

Đoạn Dịch cầm lấy điện thoại, định tắt máy.

 

"Không sao, cứ nhận đi, ngay trước mặt tôi, bật loa ngoài luôn."

 

Trên mặt Đoạn Dịch thoáng hiện nét khó xử. Điện thoại vẫn reo không ngừng, cuối cùng ta liếc tôi một cái, như thể đã hạ quyết tâm gì đó rồi nhận cuộc gọi.

 

"Anh đang ở..."

 

Hình ảnh tôi cầm hộp nhẫn lọt vào khung hình ngay khi cuộc gọi video vừa kết nối.

 

Giọng uể oải của tên tiểu trà xanh bên kia đột nhiên cao vút lên: "Anh đang cầu hôn?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...