Tiểu Trà Xanh Thăng [...] – Chương 3

Dạo này tôi thật sự là đen đủi đến cùng cực, chó cưng tôi nuôi suốt mười ba năm vừa mới qua đời.

 

Vậy mà hôm nay, tôi lại phải ngồi chung với tiểu tam của trai mình.

 

Ngày hôm qua, điện thoại của trai tôi bỗng nhiên như bị lên cơn kinh, tin nhắn đến tới tấp không ngừng.

 

Kết quả là ta chỉ liếc qua vài giây rồi tắt máy.

 

Anh ta rằng dự án của nhóm công ty có vấn đề, mọi người đang tranh cãi.

 

Tranh cãi thì tắt âm đi là , sao phải tắt máy?

 

Tôi có thể cảm nhận rằng Đoạn Dịch đang có điều gì đó rất bất thường.

 

Sau đó, khi ta vào nhà vệ sinh tắm rửa, tôi từ trạng thái lười biếng bỗng trở mình như một con diều hâu, nhanh chóng cầm lấy điện thoại của ta.

 

Động tác nhanh nhẹn, dứt khoát và thuần thục.

 

Lúc đó, tôi cảm thấy mình như một nữ đặc công trong phim Hollywood, bình tĩnh và cực kỳ ngầu.

 

Nhưng chỉ vài giây sau, nữ đặc công ấy đã bị mật mã điện thoại của trai cho bối rối.

 

"Mẹ kiếp, lại đổi mật khẩu rồi?"

 

Thế là tôi lại trở thành nữ đặc công, thực hiện cú lật mình kiểu Thomas để trả điện thoại về chỗ cũ.

 

Sau đó, tôi chui vào trong chăn, nhắm mắt và giả vờ ngủ.

 

Nhưng rõ ràng, tôi không tài nào ngủ nổi.

 

Tôi và Đoạn Dịch nhau từ thời trung học. Lúc đó, tôi là người chủ theo đuổi ta, chặn đường ta suốt nửa năm trời mới khiến ta rung .

 

Bạn thân tôi, Lê Ly, rằng lúc đó ta chắc chắn đã muốn g.i.ế.c tôi.

 

Đối với mãnh liệt đến mức ngột ngạt từ một nàng mập mạp luôn chặn đường ta trong con hẻm nhỏ, chắc chắn ta đã trải qua vô số cơn ác mộng.

 

Nhưng sau khi tôi quen Đoạn Dịch, tôi đã gầy đi trông thấy.

 

Tôi biết ta không tôi nhiều, chỉ có tôi ta hết mực và cũng là một đối tượng phù hợp để kết hôn.

 

Tôi cũng biết rằng trong suốt bảy năm nhau, không phải ta chưa từng có những mối quan hệ mập mờ, chỉ có điều mỗi lần ta đều giấu giếm rất kỹ.

 

Cộng thêm việc ta không muốn chia tay nên tôi cũng đành nhắm mắt ngơ.

 

Một chàng trai, sớm muộn gì cũng sẽ trưởng thành mà, phải không?

 

Tôi không tin, bảy năm vẫn chưa đủ để Đoạn Dịch chín chắn.

 

Điện thoại bắt đầu kêu lên không ngừng.

 

Cuối cùng, sau một hồi nằm suy nghĩ trong chăn, tôi quyết định ngồi dậy, rón rén đi lấy điện thoại của Đoạn Dịch.

 

Sau đó, tôi dùng dấu vân tay của ta để mở khóa.

 

Tôi thậm chí còn không dám thở mạnh, sợ rằng Đoạn Dịch sẽ đột ngột mở mắt.

 

Đoạn Dịch rất thông minh, hầu hết các tin nhắn trò chuyện trong điện thoại đều sẽ bị ta xóa sạch ngay lập tức.

 

Anh ta là để tiết kiệm bộ nhớ.

 

Tiết kiệm bộ nhớ cái quỷ gì, chẳng qua là sợ bị tôi thấy tin nhắn tán tỉnh thôi!

 

Thật ra lúc đó tôi đã đoán tám phần, chỉ muốn tìm cách liên lạc với người phụ nữ đó.

 

Hình nền điện thoại của Đoạn Dịch đã thay đổi, tháng trước còn là ảnh đôi của tôi với ta.

 

Lúc điện thoại mở khóa thành công, tôi mới thở phào một cái.

 

“Ting!”

 

Một tiếng tin nhắn mới từ WeChat vang lên.

 

Tôi giật mình, suýt nữa thì để điện thoại rơi trúng mặt Đoạn Dịch.

 

May mà dạo này Đoạn Dịch ngủ rất sâu, mỗi lần về đều mệt như một con chó, vừa ngả đầu là ngủ ngay.

 

Tôi run rẩy đưa tay chạm vào thông báo tin nhắn.

 

Một avatar của mang phong cách thuần khiết và quyến rũ bỗng xuất hiện.

 

Sau đó là những dòng tin nhắn mờ ám đến mức khiến tôi muốn bùng nổ.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...