Tiểu Trà Xanh Thăng [...] – Chương 11

Lúc chạy đến dưới lầu tôi lại gọi điện: "Cậu ta sao rồi?"

 

Tịch Thương: "Vẫn..."

 

Tôi nhanh chóng bấm mật khẩu mở cửa, tay run rẩy, cả người lạnh toát.

 

Nhưng khi mở cửa ra.

 

Tôi thấy Tịch Thương đang dựa vào cửa sổ, vừa không nguyện vừa nhàn nhã gọi điện cho tôi, điện thoại mở chế độ loa ngoài.

 

Và Trì Tự thì đang đeo tai nghe và cởi trần, vừa tập đánh bao cát vừa mỉm nham hiểm, đưa ngón cái lên cho Tịch Thương, hoàn toàn không có vẻ gì là bị ngất.

 

Thấy tôi vào, Tịch Thương cúp máy, sau đó gật đầu chào tôi rồi bình thản bước ngang qua Trì Tự và ra ngoài.

 

Trì Tự quay đầu lại, một bên tai nghe bị rơi ra: "Cầu Cầu?"

 

Tôi ném con robot biến hình và kẹo sữa vào người cậu ta.

 

"Cậu lại lừa tôi!"

 

Cậu ta vẫn đứng đấy, dường như không tin vào mắt mình khi thấy tôi đang đứng trước mặt cậu ta.

 

Tôi: "Loại chuyện này cũng đem ra giỡn sao?”

 

Cậu ta nhặt sổ hộ khẩu lên, vẻ mặt như chưa từng trải sự đời: "Em muốn kết hôn với ?"

 

Tôi: "Lúc đầu thì có, bây giờ thì không..."

 

Ánh mắt Trì Tự lại sáng lên, cậu ta lập tức chạy đến ôm chặt eo tôi, nhẹ nhàng nhấc bổng tôi lên và đặt lên quầy bar.

 

Mặt tôi đỏ bừng: "Thả tôi xuống."

 

Cậu ta nhếch miệng gian xảo: "Không thả, trừ khi em đồng ý kết hôn với ngay bây giờ."

 

Tôi không nhịn đưa tay sờ vào hàng mi dài của cậu ta, hỏi một câu mà tôi đã tự hỏi từ rất lâu: "Trì Tự... Tại sao lại là em?"

 

"Ừ, tại sao là em nhỉ?"

 

Trì Tự lặp lại lời tôi, nắm lấy năm ngón tay của tôi và đặt lên vị trí trái tim mình, rồi đột nhiên bắt chước câu thoại từ bộ phim thích của chúng tôi “Đại Thoại Tây Du”, với giọng điệu không nghiêm túc:

 

"Em không cần quan tâm nhiều thế, trời đã sắp đặt thì đó là lớn nhất."

 

Nước mắt tôi bỗng nhiên rơi xuống.

 

"Đừng khóc." Trì Tự dùng ngón cái lau nước mắt của tôi, cúi đầu hôn lên môi tôi: "Cầu Cầu, lúc nhỏ rất sợ em khóc."

 

"Mặc dù lúc ấy em khóc rất xấu xí, vẫn thích."

 

Tôi hơi tủi thân: "Anh lợi dụng việc nhỏ hơn em nên cứ cướp đồ chơi của em. Em không dám đáp trả, nếu em đáp trả mẹ còn đánh em nữa..."

 

Trì Tự vỗ lưng tôi và an ủi: "Đúng đúng đúng, là sai... Anh chỉ muốn thu hút sự ý của em thôi mà."

 

Tôi: "Đồ trẻ con!"

 

Đột nhiên tôi nghĩ ra một điều, cố gắng vùng vẫy ra khỏi vòng tay của cậu ta.

 

Tôi: "Trước đây Đoạn Dịch thật sự cùng lúc tán tỉnh bốn người sao?"

 

Trì Tự nhéo eo tôi, nhíu mày, miệng cứng lại, có vẻ không hài lòng: "Liên quan gì đến em? Bây giờ mới là trai của em."

 

Thấy vẻ mặt của cậu ta không vui, tôi lập tức nhanh trí chuyển đề tài: "Vậy... Tịch Thương chính là người trước kia của sao? Hai người đã đổi tên rồi? Nhưng kỹ thì hai người vẫn có sự khác biệt, cậu ta trông lạnh lùng hơn nhiều..."

 

Tôi: "Anh trai của đương chưa?"

 

Trì Tự: "Cầu Cầu, nhanh đã ăn trong nồi mà ra ngoài bát rồi à?"

 

Tôi lại chuyển đề tài: "Còn chiếc xe mà Đoạn Dịch tặng em..."

 

Trì Tự: "À, là đã tìm người hỏng."

 

Tôi: "Thật là đáng tiếc, không diễn viên điện ảnh quả là đáng tiếc!"

 

Tôi: "Nói thật, mặc dù trai đều đẹp trai, trai có vẻ..."

 

Ánh mắt Trì Tự tối sầm lại, cắn mạnh vào môi tôi, giọng trầm ấm bên tai khiến hai chân tôi mềm nhũn: "Quý Cầu Cầu, có rất nhiều khuyết điểm, khuyết điểm lớn nhất là hay ghen, em phải cẩn thận đấy..."

 

– HẾT –

 

Nhóm dịch: Team Qi Qi

 

Edit: Heoboo

 

Beta: Ngọc Kỳ

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...