Ninh Dư Hạo trở về biệt thự riêng trên tay còn cầm theo một cây kẹo mút thủ công bằng đường mạch nha , nặn hình một đôi uyên ương tinh xảo .Đây là loại kẹo mà hồi nhỏ Tiểu Ly của hắn rất thích .
Khuôn mặt hắn để lộ rõ sự vui vẻ vẫn rất cương nghị tiến lên phòng ,thấy Tiểu Ly vẫn đang ngủ thì mỉm , nhẹ nhàng đánh thức bằng một nụ hôn chẳng hiểu sao lại khiến cho hoảng loạn mà bật dậy,mồ hôi nhễ nhại.
-“ Ông …ông chủ..”
-“ mơ thấy ác mộng..?”
Một câu hỏi lo lắng của hắn dường như lại khiến Đàm Tiểu Ly nín thở, không biết phải thế nào chỉ biết cố gắng trấn tĩnh bản thân không sợ hãi, ấp úng.
-“ Không có gì cả ,chỉ là có chút mệt mỏi “
-“ Vậy mau nằm xuống nghỉ ngơi , tôi sẽ cho người mang đồ ăn lên cho em “
Với kinh nghiệm thương trường ,tiếp với không biết bao nhiêu người chỉ cần lướt qua cũng có thể thấy đang dối, hơn nữa trên cơ thể của đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy chính xác là mùi rượu, hắn không hề vạch trần chỉ nhẹ nhàng đưa cho cây kẹo mà hắn đã vứt bỏ cả uy nghiêm của một ông trùm để mua nó .
-“ Cho em “
Đàm Tiểu Ly chưa kịp định thần thì ngạc nhiên, từ khi nào mà hắn lại có thể mua những thứ này cho , hơn nữa đây còn là kẹo mạch nha mà hồi nhỏ thích nhất chẳng lẽ hắn lại biết sở thích của ư, không thể nào …rất nhanh đã gạt phăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu rồi tươi mà trả lời hắn.
-“ Cảm ơn ông chủ “
***
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, Tiểu Ly cũng đã ở nơi đây một tháng,
Trong một tháng này, dường như trong lòng rất trầm lặng .Tuy không biết ý định của Ninh Dư Hạo là gì vì trong một tháng qua hắn không hề đụng vào cũng không bắt bất cứ một việc gì cả như lại thật sự dấy lên một nỗi bất an mà chính cũng không thể hiểu .
Như thường lệ trước khi đi ngủ Tiểu Ly sẽ cho Mafia uống sữa,sau đó sẽ ngồi đọc sách một chút, thực sự rất hứng thú với việc này bởi theo nó thật sự có thể giúp thư giãn đầu óc. Nhưng chẳng hiểu sao tâm trạng hôm nay của thật kỳ lạ, có một dự cảm không lành luôn khiến bồn chồn lo lắng không yên ,không thể tập trung .
-“ …..Rầm…”
Tiếng mạnh dưới lầu bỗng Đàm Tiểu Ly giật mình đánh rơi cuốn sách đang cầm trên tay, liền đứng dậy di chuyển đến phía cửa phòng nghe ngóng, do dự một lúc cũng quyết định mở cửa bước ra , muốn xem thử dưới lầu đang xảy ra chuyện gì.
Đàm Tiểu Ly đi dọc hành lang xuống lầu ,khung cảnh tối om khiến hơi rợn người giống như ở đây có mỗi phòng là có đèn .Dưới ánh sáng của mặt trăng mờ ảo .Tiểu Ly mới nhẹ nhàng tiến lại phòng khách nơi phát ra tiếng ồn ào kia , Cô núp vào một góc quan sát thì kinh hoàng phát hiện một người đàn ông đang nằm bất dưới sàn, xung quanh là một vũng nước màu đen kịt có vẻ như là máu ,lúc này một mùi tanh thoang thoảng xộc thẳng vào mũi khiến hoảng sợ mà nhanh chóng bịt kín mũi miệng của mình.
-“ Còn không chịu khai ra “
Người đàn bà run bần bật trước uy thế của người đàn ông trước mặt vẫn không chịu mở miệng, ta lúc này mới liều mình đứng dậy tiến về phía người đàn ông sau đó không kiêng dè mà ngồi lên đùi hắn.
-“ Hạo , em không có gì cả, em cũng chỉ bị hắn uy hiếp thôi, Hạo phải tin em “
Người đàn ông đột nhiên lớn, hắn đẩy ta ra rồi đứng dậy ,tiến đến rút lấy khẩu súng của một người vệ sĩ sau đó chĩa vào người phụ nữ.
-“ Tin …Tôi cho rằng đặt lòng tin sai người rồi “
-“ Pằng”.
Tiếng súng vừa kết thúc cũng là lúc người phụ nữ kia ngã xuống, từ trong miệng của ta không ngừng phun ra thứ chất lỏng bầy hầy chảy ra khắp sàn, đôi mắt ta mở to thẳng về hướng của Đàm Tiểu Ly khiến vô cùng sợ hãi không dám phát ra bất cứ tiếng nào .
-“ Xử lý cho sạch sẽ “
Người đàn ông lúc này không chút thương tiếc liếc mắt với đám vệ sĩ, hắn rút ra một chiếc khăn rồi lau tay của mình sau đó liền ung dung mà bước ra ngoài .
Không cần phải , một màn này đã khiến Đàm Tiểu Ly kinh hồn bạt vía cả thân thể của không ngừng run rẩy , chân tay mềm nhũn không còn một chút sức lực không còn cách nào khác vẫn phải gượng dậy , ít nhất là phải thoát khỏi đây một cách nhanh chóng nếu không chỉ sợ người tiếp theo chắc chắn sẽ là mình.
Vừa trở lên phòng, Tiểu Ly đã không cầm cự nổi nữa mà ngã lăn xuống ,khuôn mặt lúc này đã tái nhợt đi không khỏi kinh hoàng vì những gì mình vừa thấy, ánh mắt của người phụ nữ khi nãy không ngừng hiện lên trong tâm trí của ,
-“ Không….., không đừng tôi, ơn đừng tôi”
Đàm Tiểu Ly cứ như người mất hồn mà không ngừng kêu , cho đến khi giọng của Ninh Dư Hạo cất lên.
-“ Đàm Tiểu Ly ,bình tĩnh lại…,Đàm Tiểu Ly tôi em bình tĩnh lại cho tôi “
Bạn thấy sao?