06
Nhìn phản ứng của Ninh Nguyện, có vẻ ta thật sự không biết Cố Nhược Từ là con giả. Xem ra người bảo mẫu chỉ rằng Cố Nhược Từ là trai ta, mà không tiết lộ toàn bộ sự thật.
Cuối cùng, Cố Nhược Từ cũng nhận ra hình, liền quỳ xuống trước mặt bố mẹ.
“Bố mẹ, hai người đã nuôi con suốt hơn hai mươi năm, dù không có quan hệ máu mủ cũng có cảm. Từ nay về sau con sẽ nghe lời, không tranh giành với Cố Nhược Hi nữa. Trong lòng con, hai người chính là bố mẹ ruột của con!”
Tôi lạnh: “Mới vài ngày trước còn không có quan hệ máu mủ thì là người xa lạ. Bây giờ sự việc xảy ra với bản thân, lại thay đổi giọng điệu.”
Cố Nhược Từ định cãi lại tôi, nhớ đến thân phận hiện tại của mình, ta đành nuốt lời xuống.
“Bỏ qua những chuyện vô ích này đi, đừng quên việc chính.”
Bố tôi lên tiếng, và tôi cũng không muốn trêu chọc Cố Nhược Từ và Ninh Nguyện nữa, quay lại vấn đề chính.
Tôi bước đến trước mặt Ninh Nguyện, ta ngay lập tức tránh ánh mắt của tôi.
“Nói đi, mẹ đang trốn ở đâu?”
Ninh Nguyện cúi đầu không gì.
Tôi túm lấy cằm ta, buộc phải thẳng vào mắt tôi.
“Mẹ đã tráo đổi trai tôi rồi vứt bỏ ấy, bây giờ bà ta trốn không dám ra mặt, nghĩ rằng trốn đi là xong chuyện sao!”
“Mẹ tôi gì thì liên quan gì đến tôi? Cô đi mà tìm bà ấy!”
“Phí lời, nếu tôi tìm bà ta rồi thì còn cần hỏi gì”
“Mấy ngày nay giả tiểu thư nhà họ Cố, ăn ở tại nhà tôi. Nghe bà Vương , còn lấy đi vài bộ đồ cao cấp và một số túi xách phiên bản giới hạn của tôi. Tất cả cộng lại cũng đáng giá cả triệu, với tội lừa đảo số tiền lớn như , ít nhất phải ngồi tù mười năm.”
Ninh Nguyện ấm ức đến mức suýt khóc: “Mấy cái quần áo và túi đó đều ở trong phòng, tôi sẽ trả lại .”
“Trả lại?” Tôi lạnh: “Trả lại thì chỉ giảm nhẹ hình , chứ không miễn tội cho đâu!”
“Cô muốn gì nữa!”
Tôi buông tay ra, vỗ nhẹ hai tay.
“Rất đơn giản, khai ra nơi mẹ đang trốn. Nếu hợp tác, nhà họ Cố sẽ bỏ qua số tiền đó.”
Không đợi ta trả lời, tôi quay sang Cố Nhược Từ.
“Còn , muốn ở lại nhà họ Cố chẳng qua cũng chỉ vì tiền. Bố mẹ đã quá thất vọng về , không thể giữ lại. Nhưng so với việc bị đuổi đi tay trắng, nếu giúp chúng tôi tìm lại trai, chúng tôi có thể nể đã sống ở đây hai mươi năm mà cho một khoản tiền để sống yên ổn đến cuối đời.”
Cố Nhược Từ bố mẹ, thấy họ không có biểu cảm gì, biết rằng lời tôi đều là sự thật.
Anh ta hiểu rằng nhà họ Cố không thể dung túng ta nữa. Nếu trước đây còn có thể dùng cảm để lay bố mẹ, sau những hành khi ủng hộ Ninh Nguyện và chèn ép tôi, đã tổn thương bố mẹ quá nhiều. Giờ ta không còn lựa chọn nào khác.
Cố Nhược Từ vung tay tát thẳng vào mặt Ninh Nguyện: “Mẹ đang ở đâu!”
Ninh Nguyện sững sờ ta: “Anh…”
“Đừng gọi tôi là . Nếu không vì , tôi đã không bị lộ tẩy. Tôi đã mất tất cả! Nói nhanh mẹ đang ở đâu! Nếu không cũng sẽ ngồi tù!”
Ninh Nguyện suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng chọn lựa bản thân mình.
“Tôi không biết mẹ tôi đang ở đâu. Khi tôi gặp Cố Nhược Từ ở quán bar, tôi thấy ấy rất giống tôi nên đã về với mẹ. Bà vô tiết lộ rằng Cố Nhược Từ là trai tôi. Tôi đòi đi nhận lại gia đình bà không cho, còn nhốt tôi lại. Tôi nghĩ bà không phải mẹ ruột của tôi, bà để không ảnh hưởng đến con ruột của bà, vì thế tôi mới trốn ra ngoài. Sau khi nhận lại Cố Nhược Từ, tôi đã quay về tìm bà, bà đã biến mất.”
“Nếu không biết thì hãy vào tù đợi mẹ đến.”
Ninh Nguyện quỳ xuống, nắm lấy ống quần tôi và cầu xin tôi.
“Đừng mà! Tuy tôi không biết bà ấy ở đâu, tôi biết một nơi bà ấy có thể đến. Sau khi cha ruột của tôi chết, để lại rất nhiều nợ cờ bạc, khi những người đòi nợ đến, mẹ tôi luôn dẫn tôi trốn về quê ngoại ở dưới vùng nông thôn, nơi đó hẻo lánh đến mức không ai có thể tìm ra.”
Tôi nghe xong, liếc bố một cái. Sau khi lấy địa chỉ căn nhà ở quê ngoại của Ninh Nguyện, bố đã phái người đến tìm.
07
Thấy , Ninh Nguyện vội vàng đứng dậy định bỏ đi.
“Tôi có thể đi rồi chứ?”
Tôi chặn ta lại, “Vội gì, đợi khi nào tìm mẹ , sẽ để đi.”
Tôi ra hiệu cho bà Vương, ngay lập tức các người hầu tiến lên đưa Ninh Nguyện trở về phòng và canh giữ cẩn thận.
Cố Nhược Từ cũng bị vệ sĩ đưa về phòng. Anh ta còn định phản kháng, “Bố mẹ, con đứng về phía hai người mà. Con sẽ không giúp người bảo mẫu đó đâu!”
“Bình tĩnh ở đó đi. Có hai đứa con của bà ta, bà ta mới chịu thật. Nếu muốn có tiền, thì phải nghe lời.”
Nghe bố , Cố Nhược Từ không dám lên tiếng nữa, theo vệ sĩ về phòng.
Sau khi họ rời đi, ánh mắt của bố tôi đầy sự hài lòng.
Tôi biết, lần này tôi đã rất tốt.
Việc tìm lại trai ruột giao cho tôi hoàn toàn phụ trách, điều đó chứng tỏ bố đang thử thách tôi.
Tìm lại con trai ruột rất quan trọng, đồng thời cũng là bài kiểm tra xem tôi có xứng đáng người thừa kế tương lai hay không.
Dù bố đã chọn tôi người thừa kế, tôi vẫn cần chứng minh năng lực của mình.
Bố tôi cần thấy rằng tôi có khả năng xử lý công việc của tập đoàn và có thể đảm nhận trọng trách.
Vụ việc hôm nay chính là bài kiểm tra về cách xử lý huống đột xuất của tôi.
Tôi đã nắm bắt tâm lý con người rất tốt, sử dụng cả đe dọa lẫn hứa hẹn, thể hiện hoàn hảo các thủ đoạn cần thiết trong thương trường.
Bố đã thấy năng lực của tôi.
Cho dù trai ruột có trở về, vị trí người thừa kế của tôi cũng sẽ không bị lung lay.
Vệ sĩ nhanh chóng tìm thấy người bảo mẫu ở vùng quê hẻo lánh.
Khi bị đưa đến, bà ta sợ hãi không dám gì.
“Bà đã ném con trai tôi đi đâu!”
Mẹ tôi thấy người bảo mẫu, không kiềm chế cảm , khóc lóc và lao đến định tấn công bà ta, hoàn toàn mất đi vẻ tao nhã thường ngày.
Mọi người mẹ khi gặp chuyện liên quan đến con cái đều sẽ mất kiểm soát như .
“Tôi… tôi không nhớ.”
Người bảo mẫu trốn tránh ánh mắt, rõ ràng là đang dối.
Mẹ tôi còn định lao tới, tôi đã ngăn bà lại.
“Mẹ, để con xử lý.”
Tôi an ủi mẹ, sau đó cầu vệ sĩ đưa bà bảo mẫu lên lầu.
Cố Nhược Từ và Ninh Nguyện bước vào. Khi thấy hai người họ, người bảo mẫu liền rưng rưng nước mắt.
“Nguyện Nguyện!”
“Mẹ!”
Ninh Nguyện vừa bước vào đã bắt đầu oán trách: “Mẹ đã khiến con khổ sở đến thế này. Nếu mẹ rõ mọi chuyện, thì con đâu có đến nhà họ Cố. Giờ thì hay rồi, họ định kiện con tội lừa đảo!”
Người bảo mẫu chết sững, quay sang Cố Nhược Từ.
“Đừng ta nữa, giờ chính ta cũng chẳng giữ mình. Nếu bà không nhớ ra đã vứt trai tôi ở đâu, con bà cũng sẽ phải ngồi tù cùng với bà. Còn về Cố Nhược Từ, ta không chỉ mất tất cả, mà từ nay, ở thành phố S, chỉ cần còn nhà họ Cố, ta sẽ không có chỗ dung thân.”
Người bảo mẫu định cầu xin, bà ta quỳ xuống trước mặt bố mẹ tôi.
“Thưa ông bà, dù sao ông bà cũng đã nuôi nó hơn hai mươi năm, chẳng lẽ không có chút cảm nào sao? Sao có thể nhẫn tâm đến !”
“Bà đã vứt bỏ con trai ruột của tôi, để tôi phải nuôi con trai bà suốt hơn hai mươi năm, giờ còn dám đến cảm với tôi sao? Nếu không phải vì hơn hai mươi năm nuôi nó, đáng ra nó đã phải vào tù cùng bà từ lâu rồi!”
Mẹ tôi mất kiểm soát, khiến người bảo mẫu sợ hãi.
Bố tôi lạnh lùng : “Nếu không tìm con trai tôi, tôi không ngại để bà và hai đứa con của bà cùng nhau ngồi tù cả đời!”
“Làm sao hai người có thể nhẫn tâm đến thế, dù gì nó cũng đã coi hai người là bố mẹ suốt hơn hai mươi năm!”
“Khi bà vứt bỏ trai tôi, một đứa bé mới sinh, sao bà không thấy mình nhẫn tâm? Bà nghĩ rằng vì chúng tôi đã nuôi con trai bà hơn hai mươi năm nên sẽ bỏ qua tội lỗi của bà sao? Đừng có mơ!”
“Nếu không có bà, trai tôi đã lớn lên trong nhà họ Cố, có cảm hơn hai mươi năm với chúng tôi, và là trai ruột của tôi! Bà đã đánh cắp trai tôi, con trai bà đã cướp đi cuộc đời của tôi, mà giờ bà còn mong chúng tôi tha thứ sao? Không đời nào!”
“Ơn nuôi dưỡng là do bố mẹ tôi đã nuôi con trai bà, chính con trai bà phải mang ơn chúng tôi chứ không phải chúng tôi nợ gì ta! Hãy hiểu rõ điều đó! Máu mủ không quan trọng, đó là điều mà con trai bà cần phải ghi nhớ, vì bố mẹ tôi đã nuôi ta hơn hai mươi năm, trong khi bà sinh ra mà không nuôi nấng gì cả, nên ta mới cần phải luôn nhớ ơn bố mẹ tôi!”
“Nhưng với gia đình chúng tôi, huyết thống là quan trọng nhất, vì con trai ruột của bố mẹ tôi, trai ruột của tôi, đã bị bà đánh cắp! Người có quan hệ máu mủ với chúng tôi mới là người chúng tôi cần quan tâm, cần bù đắp!”
Bạn thấy sao?