Tiểu Thư Thật Chỉ [...] – Chương 6

7

Đáng là trước khi Tiêu Vương cưới vương phi và trắc phi, hắn đã nạp một quý thiếp, hình như là một kỹ nữ trong thanh lâu, tên là Hồng Diệp, dáng vẻ rất giống Khả Liên Ngọc.

Khi nghe tin này, ta lập tức nghĩ đến việc hỏi sư phụ xem bà ấy có tìm Khả Liên Ngọc từ thanh lâu nào không, Hồng Diệp này có phải là em cùng mẹ khác cha không.

Chỉ là sư phụ luôn việc dứt khoát, sau khi xác nhận ta đã xuất sư thì đá ta xuống núi, tiếp tục “nhặt” những thiên tài khác, cũng không cho ta thông tin, có vẻ là ý định cả đời không gặp lại.

ta bỏ cuộc.

Như dự đoán, đêm tân hôn Tiêu Vương Doanh Thịnh uống say khướt, ngã xuống giường cưới, để mặc ta một bên.

Là một vương gia mà, thật mất mặt, dùng cách hạ nhục người khác thô tục thế này.

Ta nghĩ, ngươi thế này mà cũng xứng với tỷ ta à?

Cũng bởi vì khác giới tính, tỷ ấy không tiếp nhiều, chưa thấy mặt đần độn của ngươi, nếu chị ấy mà tiếp nhiều, có thích ngươi thì ta sẵn sàng chặt đầu bóng cho ngươi đá.

Chẳng buồn để ý, ta đá hắn xuống giường, gom hết hạt sen và long nhãn sang một bên, thoải mái đắp chăn thơm ngon mà ngủ.

Còn về việc Tiêu Vương vì không cưới người trong lòng mà uống say ngủ dưới đất cả đêm, liệu có bị cảm lạnh không, liên quan gì đến ta chứ?

Không đúng, cảm lạnh hay phong hàn thì càng tốt, đến lúc đó hắn chết có lý do chính đáng.

Ngày thứ hai sau đám cưới, Tiêu Vương bước ra ngoài với gương mặt đen như mực.

Bà thím kiểm tra khăn trinh thấy khăn tuy nhăn trắng tinh: “…”

Ta chân thành : “Vương gia tửu lượng kém, uống ba hai chén đã gục rồi.”

Bà thím muốn lại thôi: “Nhưng cái khăn này—”

Ta vẫn chân thành: “Nếu ta không phải là thiếu nữ, Vương gia có thể không phát điên à?”

Bà thím bị lời lẽ có lý của ta thuyết phục, thêm vào đó ta là Vương phi, nên đành phải chấp nhận.

Tiêu Vương phải lên triều sớm, vì khi các thiếp hầu trà chỉ có mình ta.

Về điều này, ta nghi ngờ hắn cố ta khó xử, ta không quan tâm.

Trong mắt ta, hắn chỉ là nửa người chết, thay vì quan tâm đến Tiêu Vương, ta thà ý đến quý thiếp Hồng Diệp này.

Thực sự là khá giống.

Chỉ là vì sống trong thanh lâu hơn mười năm, gương mặt thanh tú thoát tục của Hồng Diệp bị đôi mắt gian xảo giảm đi vẻ đẹp.

“Thiếp thân Hồng Diệp, bái kiến Vương phi.”

Sau đó, ấy lời đáng thương: “Chỉ là thiếp thân trong bụng đã có cốt nhục của Vương gia, đại phu không thể quỳ , xin Vương phi thứ lỗi.”

“Có thai rồi à?”

Nhưng ta Tiêu Vương, bằng ánh mắt sắc bén của người luyện võ có thể thấy nguyên dương của hắn vẫn còn mà.

Hồng Diệp ngượng ngùng : “Đúng , mới ba tháng thôi.”

Bỗng nhiên ta nhớ lại một câu chuyện vui mà Doanh Uyên kể, rằng có một nam tử vì muốn giữ trinh tiết cho người trong lòng, lại muốn người ấy ghen, cố tìm ám vệ đóng giả để sủng ái thiếp có ngoại hình giống người trong lòng.

Lúc đó ta hắn, không có chuyện gì mà bịa chuyện, thời nay gì có người đầu óc không tỉnh táo như thế.

Không ngờ, người đầu óc không tỉnh táo lại chính là Tiêu Vương.

Ta đối với của Tiêu Vương thực sự khâm phục, vẫn thấy hắn có vấn đề về đầu óc.

Cười nhận lấy tách trà Bích Loa Xuân từ Hồng Diệp, ta khuôn mặt xinh đẹp của nàng với chút tiếc nuối: Còn ngây thơ lắm, muội muội .

Muội mang thai con của ám vệ, Tiêu Vương sao có thể để một đứa trẻ mang dòng máu của ám vệ trở thành con trai trưởng của hắn mà sinh ra?

Đừng đến lúc sinh ra gặp phải chuyện không may, mẹ con không bình an nhé!

Tiêu Vương thật sự có bệnh.

Hồng Diệp dù có hương trà thoảng ngát, tội không đáng đến thế.

Tiêu Vương coi phụ nữ là gì chứ? Ngoài Khả Liên Ngọc ra, tất cả đều là cỏ rơm sao?

Lửa giận bốc lên trong lòng ta, bất chợt lóe lên một ý nghĩ đầy hứng khởi.

Tiêu Vương không có con mà chết, ngôi vị sẽ bị thu hồi.

Đây chẳng phải là cơ hội cho một thế tử dự bị sao?

Ngươi coi phụ nữ là đồ vật hèn mọn, ta sẽ để nàng sinh ra thế tử của Tiêu Vương, kế thừa tất cả của ngươi.

Ôi, ta thật là một người phụ nữ xấu xa, ta tươi nghĩ.

Gặp ta, ngươi xem như gặp báo ứng rồi.

Hồng Diệp ta uống trà, chớp chớp mắt, từ khi mang thai nàng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị Vương phi coi như cái gai trong mắt, thay vì khuất phục mà không chắc sống nổi, thà kiêu ngạo một chút.

Bây giờ thấy Vương phi uống trà mà không phát chiêu, nàng có chút bối rối thử hỏi: “Vương phi còn lời gì dạy bảo thiếp thân không?”

Nhắc đến chuyện này ta lại hào hứng, đặt tách trà xuống kéo nàng lại: “Có.”

Hồng Diệp ngỡ ngàng, vô thức che bụng ta mơ hồ.

Hé, thế này càng giống tỷ tỷ ta hơn.

Ta tặng nàng nhiều món đồ quý giá, dặn nàng an thai, mọi chuyện có ta lo liệu.

Tất nhiên nàng ta tin hay không thì không vội , giống như Khả Liên Ngọc, ban đầu tỷ ấy cũng tiếp cận ta với sự áy náy và dè dặt, giờ đây chúng ta thân thiết như tỷ muội ruột.

Người ta bụng dạ phụ nữ hẹp hòi, ta lại thấy không phải thế.

Bị giam trong viện như con thú trong lồng, tranh giành những mảnh vụn cảm đàn ông bỏ lại, phụ nữ vẫn có thể sống , chỉ dùng một chút thủ đoạn để mưu lợi, đã là rất giỏi rồi!

Hơn nữa, nếu Hồng Diệp thực sự có dã tâm thống trị hậu viện Tiêu Vương phủ cũng không sao, dù sao Tiêu Vương cũng sẽ chôn cất long trọng, ta là Vương phi, nàng là mẹ của thế tử hoặc quận chúa.

Chúng ta ở cùng nhau đánh bài, tán gẫu, đi dạo, có thù hận sống chết gì đâu?

Mọi người đều là tỷ muội !

Hồng Diệp mang theo những món quà kêu leng keng trở về, ngẩn ngơ một lúc lâu, bắt đầu kiểm tra từng món xem có độc không.

Nàng xuất thân từ thanh lâu, mặc dù là một kỹ nữ trong sạch, cũng đã thấy qua nhiều thủ đoạn bẩn thỉu.

Nhưng kiểm tra xong phát hiện không chỉ không có độc mà cũng không có thứ nào tương khắc, còn đều là những món đồ tốt, có thể mang đi bán lấy tiền ăn uống cả đời không lo.

Hồng Diệp bối rối.

Nhưng vẫn không dám lơ là.

Người phụ nữ đã quen với bóng tối, khó khăn giữ mình trong bùn lầy, tuyệt đối không dễ dàng tin tưởng một người có xung đột lợi ích với mình.

Nếu không, nàng đã ra ngoài treo bảng từ năm bảy tuổi rồi.

Nghĩ đến đây, Hồng Diệp nhẹ nhàng sờ bụng mình, thở dài: “Con à con, thật không biết con là niềm tin hay là chiếc gương của mẹ.”

Khi Tiêu Vương trở về phủ, việc đầu tiên hắn là đến sân của Hồng Diệp.

Hành này đối với Vương phi mới qua cửa một ngày mà , là một sự sỉ nhục lớn, thậm chí là có thể khiến những bình thường phải chết.

May mà ta không phải bình thường.

Ta thực hiện quyền lợi của Vương phi, tự thưởng cho mình một bữa ăn thịnh soạn, không phải đối diện với khuôn mặt khổ sở của Khả phu nhân, khẩu vị của ta tốt hơn nhiều.

Ta cầm đũa lên đột nhiên dừng lại, rằng đã quen ăn một mình, bảo mọi người lui ra.

Ngay lập tức, Doanh Uyên lặng lẽ đi tới ngồi trước mặt ta.

Còn thuận tay gắp cho ta một miếng thịt.

Ta miếng thịt: “Sư huynh, huynh đến tìm muội để luyện đối kháng à? Đợi muội ăn xong nhé, cả bàn đồ ăn đây.”

Nói rồi ta mời: “Huynh cũng ăn đi.”

Doanh Uyên thật sự cầm đũa gắp miếng rau duy nhất trên bàn bỏ vào miệng, sau đó từ từ : “Doanh Thịnh đâu?”

Không nhắc tới Tiêu Vương thì thôi, nhắc tới hắn ta lại tức.

Ta kể hết những việc thiếu đạo đức mà Tiêu Vương đã với sư huynh, sau đó hỏi: “Tên khốn đó còn dám thích tỷ muội? Hắn thật to gan.”

Doanh Uyên ta, nghe xong nhẹ: “Doanh Thịnh từ xưa tới giờ gan rất lớn.”

Ta cảm thấy trong lời này có ẩn ý, ngẩng đầu Doanh Uyên chăm .

Huynh ấy thản nhiên : “Lần ta tẩu hỏa nhập ma năm đó, cũng có phần công của hắn.”

Gì cơ!

Ta giận dữ, dám tính kế sư huynh của ta?

“Thật đáng ghét!”

Ta : “Ngày mai muội sẽ chặt đầu hắn – ờ, thế có thô bạo quá không? Hay là sư huynh cho muội chút thuốc bí truyền trong cung, muội sẽ cho hắn uống mỗi ngày một chút?”

Doanh Uyên .

Sau đó từ từ hai chữ: “Không cần.”

Huynh ấy : “Vương, có cách chết của vương.”

Ta không hiểu.

“Hắn có lòng không phục, nếu không thì với cảm sâu sắc của hắn, sao lại nhất định phải cưới muội?”

Doanh Uyên dùng đũa gắp một hạt đậu, như thể đang gắp đầu của kẻ chiến thắng hay kẻ thất bại, “Trẫm sẽ cho hắn một cơ hội tranh đoạt ngôi vua, để Doanh Thịnh tự tạo đường chết cho mình.”

Ta Doanh Uyên, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Nhưng ngay lập tức cảnh giác: “Thế chẳng phải ta sẽ trở thành người nhà của tội thần sao?”

Doanh Uyên tôi: “Ngươi thực sự muốn Tiêu Vương phi cả đời sao?”

Ta im lặng.

Đúng , không thể phủ nhận ta đã bị ảnh hưởng sâu sắc bởi sư phụ, dù ta có nghĩ bà ấy vừa chính vừa tà và thậm chí có chút điên rồ.

Kết hôn với Tiêu Vương là để trả ơn sinh thành.

Từ đầu ta đã không coi hôn nhân là kết cục của mình.

Doanh Uyên thấy ta im lặng hồi lâu, khẽ : “Tiêu Vương thất bại, Vương phi mất mạng, trẫm thương hắn cùng dòng máu, sẽ giữ lại huyết mạch, tước đi họ Doanh và đày ra khỏi kinh đô.”

Không thể phủ nhận ta đã lòng.

Được tự do đi lại trong trời đất một mình, còn thú vị hơn Tiêu Vương phi hay Hương Quận chúa.

Hơn nữa, từng chữ của Doanh Uyên đều rơi đúng vào lòng ta.

“… Sư huynh,” ta thẳng vào mắt huynh ấy, “Trên trời không rơi bánh ngọt, huynh cần ta gì?”

Ai ngờ trán lại đau nhẹ.

Doanh Uyên nhẹ nhàng rút tay lại sau khi búng trán ta: “Đây chỉ là món quà gặp mặt muộn màng – Sư muội, sao ta có thể dùng chức vị Hương Quận chúa mà muội không để ý quà gặp mặt sơ sài .”

Ta liếm môi: “Sư huynh…”

Doanh Uyên ta.

Ta thử mở lời: “Ta đột nhiên thấy huynh trông thật dễ .”

Nghe Doanh Uyên bật , muốn gì đó cuối cùng cũng rời đi lặng lẽ như lúc đến.

Chỉ để lại ta với bàn đầy món ngon, vừa phân vân liệu có phải mình đã lòng vừa ăn ngon lành.

Đang ăn dở thì Tiêu Vương rất bất lịch sự xông vào.

Nhìn ta đang cầm cái chân giò, mắt Tiêu Vương lóe lên vẻ ghê tởm: “Thô tục!”

Ta nhạt: “Đồ thần kinh.”

Không ngờ ta dám cãi lại, Tiêu Vương trợn mắt: “Bản vương sao lại cưới phải ngươi, đồ ngu! Ngươi có điểm nào sánh với Liên Ngọc!”

Ta còn tức hơn hắn: “Ta cho Vương gia nghe, ngươi cưới ta thì nên mừng thầm đi, còn dám mơ tưởng đến tỷ tỷ ta? Tỷ ta là tiên nữ, ngươi còn dám thèm muốn thì đúng là không biết tự lượng sức.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...