14
Mảnh đất đấu giá rất nhanh phê duyệt, dự án mới đang khẩn trương chuẩn bị.
Để thu hút thêm vốn đầu tư, tôi đặc biệt tìm đến nhân vật phản diện lớn nhất trong cuốn tiểu thuyết.
Hệ thống ban đầu còn ra sức ngăn cản:
“Người chơi, đó là phản diện đấy, là người mà chỉ cần dậm chân một cái thì thương trường cả cảng thành phải rung chuyển ba lần đấy!”
Tôi tranh luận:
“Nếu không tìm người dậm chân cảng thành rung chuyển ba lần để đầu tư, chẳng lẽ tôi đi tìm người dậm chân trong khu nhà trọ trần nhà tầng dưới rung ba lần để ném tiền vào dự án sao?”
Buổi gặp gỡ diễn ra khá thuận lợi.
Dưới lớp vỏ bọc này, tôi là một Hứa Chiêu Đệ, hoàn toàn mù tịt về đầu tư và kinh doanh.
Hiểu biết duy nhất của tôi về kinh doanh, là từ những lần vô nghe tiểu thư ký túc xá lải nhải:
“Làm kinh doanh, quan trọng nhất là nhường lợi ích. Chỉ khi người khác có lợi, họ mới sẵn lòng hợp tác tiếp với mình.”
Cô ấy không chỉ chu cấp để tôi hoàn thành đại học mà còn dạy tôi nhiều điều hữu ích.
Thậm chí bằng lái xe của tôi cũng là do ấy, vì chán nản và mệt mỏi khi học lái trong kỳ nghỉ hè, kéo tôi đi cùng để , rồi tiện thể đóng luôn học phí cho tôi.
Tôi ngẫm nghĩ mãi về hai từ “nhường lợi”.
Quyết đoán sửa tỷ lệ lợi nhuận 40:60 trong dự thảo hợp đồng thành 30:70.
Hợp đồng ký, trong lúc cao hứng, tôi gọi vài chai rượu vang đắt tiền.
Không ngờ, người mở cửa mang rượu vào lại là… Thẩm Dịch An.
15
Đã hơn một tháng tôi không gặp ta.
Anh ta gầy đi trông thấy, cả người trông hốc hác hơn nhiều.
Nếu trước đây, ta là một hot boy mang chút u sầu sạch sẽ của trường học, thì bây giờ, trên người ta ngập đầy vẻ bụi đời và mệt mỏi.
Ánh mắt không còn chút trong sáng, tươi mới nào như trước.
Đây là quán bar lớn nhất thành phố.
Những chàng trai có vẻ ngoài điển trai cầm khay rượu đi qua đi lại, và Thẩm Dịch An lẫn trong số đó, chẳng mấy nổi bật.
Anh ta cầm khay rượu, ngẩng đầu lên, thấy trong phòng VIP sang trọng chỉ có tôi và một người đàn ông xa lạ.
Ban đầu, ta sững sờ không dám tin.
Sau khi hoàn hồn, ta nhanh chóng bước tới, nắm chặt cổ tay tôi, sắc mặt âm trầm :
“Hứa Hàm Nguyệt, hắn ta là ai? Tại sao hai người lại xuất hiện ở đây một mình?”
Tôi lập tức nhấc chân, đá thẳng vào hông ta, thành công thoát khỏi sự kìm kẹp.
“Tôi đang bàn chuyện ăn, có cần báo cáo với không?”
“Anh nghĩ mình là cha tôi chắc?”
Sắc mặt Thẩm Dịch An chuyển từ xanh sang trắng, rồi lại tái nhợt.
Anh ta tôi chằm chằm rất lâu, sau đó thở dài một hơi thật dài.
Giống như đã đầu hàng, hoặc như căng thẳng tích tụ bấy lâu cuối cùng cũng thả lỏng.
Anh ta chậm rãi mở miệng:
“Hàm Nguyệt, em thắng rồi.”
“Em biết việc ở đây, cố dẫn người khác đến để kích thích , đúng không?”
“Hơn một tháng qua, em cố ý không liên lạc với , chẳng phải là để rõ người thực sự là ai sao?”
“Như ý em muốn, giờ buộc phải thừa nhận, em hơn cả Tịnh Tịnh.”
Anh ta nhắm mắt lại, như thể đang từ bỏ quá khứ, hoặc miễn cưỡng bước vào một cuộc đời mới.
“Hàm Nguyệt, sẽ trở về bên em và hứa sẽ không còn liên lạc riêng tư với Tịnh Tịnh nữa.”
“Nhưng có một điều kiện: em phải giao mảnh đất đó cho , và rút lại bảng kê khai tiền hoàn trả mà em gửi cho —”
“Cái gì?” Tôi lập tức ngắt lời, nhận ra tiền sắp bị mất, đầy kinh ngạc. “Anh muốn mảnh đất đã đành, còn muốn cả tiền của tôi sao?”
“Anh muốn đất, muốn tiền, đã thế còn định lấy oán báo ơn, bắt tôi bù lỗ cho ? Anh là ngôi sao xui xẻo hay gì? Đụng vào , tôi chỉ có đường nhà tan cửa nát sao?”
16
Trong cuốn tiểu thuyết này, tôi đã dốc gần như toàn bộ tâm huyết để nâng đỡ Thẩm Dịch An, biến ta thành người giàu có mới nổi ở cảng thành.
Việc đầu tiên ta sau khi đứng vững là thâu tóm công ty của nhà họ Hứa, đẩy gia đình tôi ra khỏi hội đồng quản trị.
Sau đó, ta hợp tác với những công ty khác, cùng nhau bóp nghẹt dự án mới của bố mẹ tôi ngay từ giai đoạn đầu.
Từ đó, nhà họ Hứa không còn cơ hội gượng dậy.
Bố mẹ tôi cũng vì mà buồn bã qua đời.
Đàn ông và phụ nữ đương thật khác biệt.
Đàn ông phụ nữ, sẽ bỏ tiền ra nuôi dưỡng, như nuôi chim hay mèo, hoàn toàn không dạy ấy khả năng kiếm tiền độc lập.
Phụ nữ chỉ một chút tiền, và lựa chọn duy nhất là chăm chút bản thân để đẹp lòng đàn ông.
Mọi đồng tiền chi ra cho phụ nữ cuối cùng cũng là vì phục vụ đàn ông.
Nhưng phụ nữ đàn ông lại khác.
Phụ nữ đàn ông, sẽ đưa ta vào vòng tròn kiếm tiền, từng chút từng chút dạy ta cách đứng vững, rồi ta ngày càng phát triển, thậm chí vượt qua chính mình.
Đến khi bản chất ta lộ ra, ta quay lưng, đi tìm một trẻ hơn.
Còn mình thì trở thành đóa hoa héo úa bị bỏ lại ngày hôm qua.
Tôi từng nghèo.
Nghèo đến tận cùng.
Vì , tôi coi tiền còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Đừng ai mơ đến tiền của tôi.
“Thẩm Dịch An, muốn tôi thẳng không?”
“Tôi không nữa. Anh có thể biến khỏi tầm mắt tôi và biến khỏi cuộc đời tôi mãi mãi không?”
Khoảng cách gần khiến tôi rõ đôi môi ta khẽ run lên.
Anh ta chưa bao giờ tin rằng tôi có thể đột nhiên không ta nữa.
Tình ngày trước quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức ta bị bao bọc trong nó, tin rằng ấy sẽ không bao giờ phai nhạt.
“Không thể nào.” Anh ta thẳng vào đôi mắt lạnh nhạt của tôi, “Làm sao có thể không nữa?”
“Hàm Nguyệt, em chỉ đang giận , đúng không?”
“Chỉ là vì quá nghèo, không dám tin rằng một tiểu thư giàu có lại mình. Nên mới liên tục thử thách giới hạn của em, để chứng minh của em sẽ không đổi thay.”
“Bây giờ đã chắc chắn em thực sự . Vậy nên, đừng cãi nhau nữa, chúng ta quay về như trước, sống như trước đây có không?”
17
Anh ta đang van xin.
Ánh mắt ánh lên những tia hy vọng mong manh.
Nhưng là thứ xa xỉ mà chỉ người giàu sang phú quý mới có thể trao tặng.
Tôi vừa xuyên sách một tháng, đột nhiên giàu có, gì có khả năng cho ta thứ xa xỉ như ?
Tìm kiếm từ tôi là việc vô ích.
Người từng ta sâu đậm ấy, đã không còn nữa.
Anh ta sâu vào mắt tôi, như muốn tìm lại chút của ngày xưa.
Nhưng tìm mãi, chẳng có chút nào.
Chỉ có sự xa lạ và đề phòng.
“Nếu không chủ xuất hiện trước mặt tôi, có lẽ tôi đã quên mất nam phụ si trong cuốn sách này trông như thế nào rồi.”
“Anh đúng, một tiểu thư như tôi sao có thể thích một kẻ tay trắng như ?”
“Bây giờ đã chứng minh điều đó, có thể cút chưa?”
Thẩm Dịch An sợ hãi.
Lần đầu tiên tôi thấy nỗi sợ trên khuôn mặt ta.
Cuộc sống ở khu nhà trọ thành phố một tháng qua chẳng hề dễ chịu.
Để duy trì cuộc sống, ta thậm chí phải đến những nơi hỗn tạp thế này để bán rượu.
Thẩm Dịch An cố gắng nặn ra một nụ , như đang tự trấn an chính mình:
“Không thể nào.”
“Em nhiều như , sao có thể đột nhiên không nữa?”
Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, định kéo tôi ra ngoài:
“Hàm Nguyệt, chúng ta chuyện riêng.”
“Ra đây với .”
Lúc này, sức lực của ta rất lớn.
Giống hệt bàn tay thô ráp của cha tôi, người đã nông cả đời.
Ngày tôi bị lừa về nhà, vì chuyện bị ép gả, tôi đã tranh luận gay gắt với cha rất lâu.
Cuối cùng, ông cũng nắm lấy tay tôi như thế này, kéo tôi vào phòng:
“Hứa Chiêu Đệ, mày ra đây với tao. Học đại học một chút đã muốn mọc cánh bay cao à?”
“Tao cho mày biết, gả thì phải gả, không gả cũng phải gả!”
Cảnh tượng ấy chồng lên hiện tại.
Không ai thấy đôi mắt tôi đột nhiên đỏ ngầu.
Như thể có thứ gì đó xâm chiếm đầu óc, tôi hét lên, chụp lấy chai bia bên cạnh, đập mạnh vào đầu Thẩm Dịch An!
“Rầm!”
Anh ta ôm đầu, máu tươi rỉ qua kẽ ngón tay.
Sự kinh hãi và đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt.
Anh ta không thể tin , người từng ta đến , lại nhẫn tâm ra tay với ta.
Mảnh thủy tinh vỡ văng khắp nơi.
Phản diện ngồi co ro trong góc sofa, ôm đầu, ánh mắt hoảng sợ, miệng kêu lớn:
“Lợi nhuận đổi thành 40:60… Không, không, 50:50, chưa! 50:50!”
“Đánh ta rồi thì đừng đánh tôi nữa nhé!”
“Tôi sẽ bảo thư ký soạn lại hợp đồng ngay. Này, Tiểu Đồng, mau in hợp đồng mới, lợi nhuận đổi thành 50:50… Mẹ kiếp, cậu không đến ngay, tuần sau là tôi phải đám giỗ rồi đấy!”
Trong cảnh hỗn loạn ấy, hệ thống vừa khóc vừa ôm lấy tôi:
“Người chơi, tôi sai rồi. Cô mau gọi bác sĩ tâm lý đến đi.”
“Tôi thề sẽ không bao giờ bắt , kẻ ‘u ám’, cứu rỗi nam phụ nữa.”
18
Tôi lại ngồi trước mặt bác sĩ tâm lý.
Một xấp bài kiểm tra đã điền đầy đủ đưa đến tay ông ta.
Bác sĩ tâm lý cật lực vò đầu, xoa những sợi tóc ít ỏi còn sót lại.
Mấy tờ giấy dường như sắp bị ông ta xuyên thủng.
Sau đó, ông ta thăm dò hỏi:
“Cô Hứa, lần này, nghĩ nguyên nhân sâu xa khiến cảm của mình mất kiểm soát là gì?”
Tôi khoanh tay, dựa người ra sau ghế, lạnh nhạt đáp:
“Hoàn cảnh tái hiện, tôi chợt nhớ đến những ký ức không tốt, những đau khổ bám chặt như khối u không thể gỡ bỏ.”
Bác sĩ tâm lý dường như tìm điểm đột , giọng ông trở nên nhẹ nhàng hơn:
“Vậy sao? Cô có thể kể lúc đó đang gì không?”
“Ký hợp đồng. Mảnh đất 3 tỷ vừa mua, lợi nhuận ban đầu tôi chia 3:7, đối tác đòi chia 5:5. Theo ước tính, họ đã nhường tôi ít nhất 2 tỷ.”
Số tóc ít ỏi trên đầu ông ta bị vò đến không còn sợi nào.
Ông ta lấy tay vuốt mặt, hít sâu một hơi, rồi đưa ra kết luận:
“Dựa trên phản hồi từ bài kiểm tra, có vẻ đang gặp phải trạng tái hiện ký ức đau khổ. Hay là… thử giảm bớt việc tái tạo những huống tương tự?”
“Ví dụ như… cố gắng giảm bớt các cơ hội kiếm 2 tỷ?”
Giọng ông ta không chút chắc chắn.
Tôi cũng không đồng .
Nhưng tôi miễn cưỡng tiếp thu phần đầu câu của ông.
Cố gắng giảm bớt việc tái hiện hoàn cảnh tương tự.
Tôi mở lại bảng kê khai gửi cho Thẩm Dịch An, thêm vào một khoản chi phí y tế.
Vỏ chai bia vỡ đầu ta, cần phải bồi thường.
Tôi cau mày hỏi:
“Hệ thống, đánh vỡ đầu thì bồi thường bao nhiêu?”
“Tùy mức độ nghiêm trọng. Nhẹ thì 20.000, nặng thì có thể lên đến hàng trăm triệu.”
Nam phụ si vẫn còn sống.
Điều đó chứng tỏ vết thương không nặng.
Tôi hào phóng xóa bỏ khoản 20.000, sau đó gửi lại hóa đơn tổng cộng 10 triệu cho ta.
Khi Thẩm Dịch An gọi điện tới, tôi nhanh chóng ngắt máy và chặn số ta.
Làm xong tất cả, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Điện thoại của Lý Vy gọi đến:
“Nguyệt Nguyệt, đi dạo phố không?”
“Tớ có tin hot về Thẩm hot boy đây.”
Bạn thấy sao?