Mấy màn chuyển cảnh liên tiếp khiến dân mạng mà “sốc”.
Bình luận im bặt hồi lâu mới xuất hiện lại:
【Ủa, tôi giờ hơi lú rồi nè.】
【Chị Đào thật sự là dân làng luôn chứ gì nữa? Giờ thì mọi chuyện hợp lý hết rồi.】
【Buồn ghê, trên mạng còn đang đồn chị ấy ngủ với mấy đại gia để nâng đỡ, ai ngờ chị ấy là làng chính hiệu! Anti giờ có mà muối mặt! Quá đỉnh luôn!】
【Trời ơi, giỏi quá đi! Biết bơi từ nhỏ thì không , chứ Giang Tuyết Dung cứ nhằm vào chị ấy mà chị không do dự nhảy xuống cứu người, tôi khóc luôn!】
Thế là, sau hơn nửa tháng, tôi lại oanh oanh liệt liệt leo top hot search.
【Chị Đào nhà ta ngầu thế này, không chỉ dân mạng, chắc Giang Tuyết Dung cũng mê luôn rồi.】
【Hu hu hu, da trắng dáng đẹp chân dài, biết lái máy cày biết nông, bế nổi đàn ông trưởng thành, lại còn tốt bụng không thù oán, chị ơi em chị mất rồi!】
【Cô em toàn năng quá, tui thành fan luôn rồi!】
12
Tháng ba trời vẫn còn chênh lệch nhiệt độ sáng tối, bà nội tôi lôi chiếc áo bông hoa cất dưới đáy rương ra cho hai đứa tôi mặc.
“Trẻ con cứ mặc vào, đổ tí mồ hôi mới tốt.”
Tôi vội ngăn bà lại:
“Bà ơi, ấy không mặc áo này đâu, mấy bữa trước còn chê đó.”
Vừa thấy tôi định lấy áo đi, Giang Tuyết Dung liền giật lấy khoác lên người, lắp bắp :
“Tôi… tôi có chê hồi nào! Tưởng Đào Đào, vu oan cho tôi!”
Tôi nhún vai, bất lực đáp:
“Được rồi, sao thì là .”
Lúc này, Tạ Thanh Đường cũng xúm lại:
“Bà ơi, bà có thể may cho cháu một cái không? Bà ngoại cháu mất từ hồi cháu học cấp ba, từ đó chẳng ai may áo bông hoa cho cháu nữa, hu hu hu.”
Bà tôi thương xót xoa tay ấy:
“Được chứ, chuyện nhỏ! Bà đang lo vải nhiều mà Đào Đào mặc không xuể đây. Bà nghe Đào Đào cháu cũng thích ăn gà hầm nấm bà nấu, cứ hay tới nhà chơi, bà nấu cho ăn! Còn món vịt om nồi gang, thịt kho miến cũng là món tủ của bà đấy!”
Mắt Tạ Thanh Đường đỏ hoe:
“Hu hu hu, Đào Đào, tụi mình chị em nhé? Bà của cậu cũng là bà của tớ!”
Khóe miệng tôi co giật.
Hôm nay mấy người này toàn đi đường không bình thường.
Bình luận trên livestream đã thấu tất cả:
【Vậy ra từ đầu ảnh hậu Tạ chỉ thèm cái áo bông hoa của Đào Đào thôi sao? Ai hiểu nổi! Còn gì buồn hơn không?!】
【Tôi cạn lời rồi, dân mạng thôi đừng soi nữa, biết sự thật chưa mà cứ chửi chị Đào hoài. Chị ấy chỉ là da trắng đẹp, mặc cái áo bà may cho thôi, chị ấy có lỗi gì đâu chứ?!】
【Nghĩ lại lý do mà Tưởng Đào Đào bị “ném đá” hồi đầu thấy vô lý ghê! May mà hồi đó tôi không hùa theo. Từ hôm nay tôi sẽ bảo vệ chị Đào tới cùng!】
Tối đến, tôi bị Giang Tuyết Dung lôi qua ngủ chung.
Cô ta chống nạnh tuyên bố hùng hồn:
“Tôi mặc kệ, giờ tôi sợ rồi, phải ngủ cạnh tôi!”
Tôi thở dài bất lực, cởi giày và áo khoác, nằm xuống.
Một lúc sau, ta dịch lại gần tôi, khe khẽ hỏi:
“Này, Tưởng Đào Đào, hôm nay sao lại cứu tôi?”
“Cứu người còn cần lý do à? Ai tôi cũng sẽ cứu thôi.”
Giang Tuyết Dung ngập ngừng, khó khăn mở lời:
“Xin lỗi, trước đây tôi cứ hay đối xử tệ với … tôi còn ghen tỵ vì xinh hơn tôi, diễn cũng giỏi hơn tôi, sợ cướp mất hào quang của tôi.”
Tôi thản nhiên “ờ” một tiếng:
“Ghen tỵ ai mà chẳng có.”
“Cô… có thể tha thứ cho tôi không?”
Tôi vội vàng rút tay lại:
“Chuyện đó là chuyện khác.”
Giọng ta có phần ỉu xìu, lại nhanh chóng lấy lại tinh thần:
“Tôi sẽ chứng minh cho thấy! Lần này tôi thật lòng muốn thay đổi!”
Tôi khẽ hừ một tiếng:
“Tùy .”
13
Chương trình 《Về quê nông》 đã quay gần nửa năm, sắp đến tập cuối rồi.
Mấy em chúng tôi cũng đã ở bên nhau sáu bảy tháng trời.
Cùng nhau mấy luống rau hết lứa này đến lứa khác chín rộ, mấy cây giống quả phân gà lớn dần từng chút một, cùng nhau nấu ăn, nuôi lứa gà con, cùng nằm trên thửa ruộng chuyện trò thâu đêm.
Đặc biệt từ khi mọi người biết tôi là con làng chính hiệu, không khí càng vui hơn, nhiệm vụ trong chương trình cũng nhẹ nhàng đi nhiều.
Đến buổi “trò chuyện đêm” của tuần cuối cùng, không khí bỗng chốc trở nên man mác buồn.
【Hu hu hu có mùa hai không? Thật sự không nỡ xa mấy chị này!】
【Tôi coi họ như người nhà rồi mà giờ bảo tuần sau kết thúc á?】
【Tôi sẵn sàng donate 1 tệ cho đạo diễn để có mùa hai! Không nỡ xa mấy cây rau, mấy cây giống, mấy con gà đâu, y như tự tay mình nuôi trồng hu hu hu!】
Khi năm người đang tán gẫu, tôi thì ôm bản kế hoạch mấy hôm mất ngủ chuẩn bị, tìm tới tổ chương trình.
Tôi chằm chằm đạo diễn Triệu, khiến ông ấy nổi hết da gà.
“Cô… định gì đó? Tôi trước nha, chương trình sắp hết rồi, đừng có bày mấy trò kỳ cục!”
Tôi cong môi :
“Tôi muốn nhờ tổ chương trình cho tôi livestream bán hàng trên tài khoản chính thức.”
Giờ quả phân gà sắp chín, mùi hương đã lan khắp làng.
Quả phân gà thực ra là ổi/guava.
Tôi rõ độ hot của chương trình, đã tính toán từ lâu.
Nếu có thể lợi dụng hiệu ứng của chương trình để quảng bá thương hiệu ổi của làng Đào Hoa, sau này đầu ra sẽ không còn lo nữa.
Năm nào cũng thấy mấy cây ổi chín mọng không bán , thối rụng hết cả cây, nét mặt lo lắng của các bác, tôi không khỏi đau lòng.
Huống hồ ổi của làng Đào Hoa ngon nhất vùng, sao lại không để người ta biết đến chứ!
Những năm gần đây livestream bán hàng rất phát triển, biết đâu đây chính là cơ hội tốt.
Đạo diễn Triệu ngẫm nghĩ một lúc:
“Làm tôi lợi gì?”
“Tôi dự tính bán online với giá thấp hơn thị trường khoảng 1/3, chia tỷ lệ 7 – 3: dân làng bảy phần, bên ba phần, đồng thời các phụ trách khâu vận chuyển và logistics.
“Tôi rất tin vào chất lượng trái cây làng mình, chỉ cần tốt nhất định sẽ lời chứ không lỗ.”
Thấy đạo diễn vẫn còn do dự, tôi vỗ mạnh vai ông ấy:
“Phát triển nông thôn ai cũng có trách nhiệm nha, còn chần chừ gì nữa!
“Hơn nữa không phải không có lời, dân mạng ăn trái ngon rẻ, dân làng có thu nhập, bên cũng có thêm sản phẩm phụ từ chương trình, ai cũng có lợi mà!”
Đạo diễn Triệu suýt ho sặc máu:
“Khụ khụ khụ! Con nhà ai mà vỗ vai nặng tay trời!
“Được rồi, tôi sẽ bàn với công ty xem sao.”
Tôi tít mắt thu tay về.
Chuyện này tám chín phần là xong rồi.
Đạo diễn Triệu không chỉ là đạo diễn, mà còn là đối tác của một công ty truyền thông, ăn rất phát đạt.
14
Quả nhiên, mọi chuyện thuận lợi đúng như tôi dự tính.
Sự thật chứng minh rằng hàng ngon giá tốt lúc nào cũng thích.
Sáu chúng tôi vừa livestream vừa hái vừa ăn ổi quả phân gà, cảnh tượng đó đúng là quá chấn .
Livestream mới mở chưa đầy một phút, người xem đã vượt mốc mười vạn.
Ổi vừa lên kệ đã bán sạch.
Bình luận nhao nhao đòi bổ sung hàng:
【Tổ chương trình đừng keo kiệt nữa, còn cái gì thì mang hết ra bán đi! Đàn gà trắng mập mạp nuôi nửa năm rồi, mấy con heo, cả rau trong vườn nữa!】
【Đừng nữa, tôi còn không nỡ ăn, chúng lớn lên từng ngày, khác gì nuôi con đâu trời!】
【Hu hu hu, trời sập mất! Lần đầu tiên hận khoảng cách quá xa, không giao ! Cho tôi cơ hội ăn trái cây do idol tự tay hái đi!】
【Làng Đào Hoa có thể bao luôn gạo rau ăn hằng ngày của dân thành phố không? Bên ngoài thì toàn đồ công nghiệp, mấy người này nửa năm nay da dẻ mịn màng hồng hào lên rõ kìa!】
【Chị Đào mau sắp xếp đi! Tôi không đợi nổi để góp sức cho phát triển nông thôn nữa rồi!】
Dù là vì lợi ích thì không nghĩ đến tiền là giả.
Nhưng năm chị em trong chương trình đều tự nguyện từ chối phần thù lao từ buổi livestream bán hàng.
“Suốt nửa năm nay bọn mình chơi rất vui, còn các trong làng chăm sóc nữa, sao nỡ nhận tiền của họ chứ. Với lại, mấy cây ổi này đâu phải bọn mình trồng.”
“Hy vọng ba bốn năm nữa, lúc quay lại có thể thoải mái ăn ổi do chính mình trồng!”
Một cây ổi phải mất ba bốn năm mới cho trái.
Năm người chúng tôi ríu rít bàn tán về lứa ổi của mình, chẳng ai ngại gì.
Tôi rạng rỡ từ tận đáy lòng:
“Tất nhiên là rồi! Làng Đào Hoa luôn chào đón các !
“Bạn bè trong livestream cũng hoan nghênh đến giám sát vườn ổi nhà chúng tôi nha~”
Với cách này, biết đâu còn có thể thúc đẩy phát triển du lịch địa phương.
Du lịch phát triển thì đường xá cũng sẽ mới, giao thông thuận tiện hơn.
Ban đầu tổ chương trình chỉ nghĩ đơn giản là quay một show thực tế, đâu ngờ tôi lại biến nó thành bàn đạp để phát triển làng Đào Hoa.
Tôi thừa nhận mục đích khi tham gia show này không hẳn trong sáng, đúng là có chút mưu tính.
Nhưng làng Đào Hoa là nhà của tôi.
Tôi lớn lên nhờ từng giọt nước, từng hạt gạo, từng người dân nơi đây.
Dù tôi có đi đến đâu, đây mãi là gốc rễ tôi muốn cống hiến.
Chữ “Đào” trong Tưởng Đào Đào, chính là “Đào” của làng Đào Hoa!
15
Ngày cuối cùng quay chương trình, cả đám mắt đỏ hoe, chẳng khác gì mấy đứa ngốc ở đầu làng.
“Có phải không gặp nữa đâu mà khóc cái gì?”
Hứa Tuấn Trạch và Giang Tuyết Dung vừa khóc vừa sụt sịt, nước mũi chảy tèm lem.
Bí thư làng nắm tay tôi dặn dò.
Ngay cả ảnh đế Thẩm Tố luôn kiềm chế tốt cũng đỏ mắt.
“Đào Đào, nếu em muốn đóng phim, có rất nhiều kịch bản…”
Tạ Thanh Đường lập tức đẩy ấy ra:
“Anh gì Thẩm Tố, coi tôi là không khí à? Tránh ra tránh ra!”
Trình Tích chớp đôi mắt cún con, tội nghiệp hỏi:
“Vài hôm nữa hẹn em đi ăn, em có chịu không?”
Dân mạng vừa khóc vừa :
【Không hổ là chị Đào nhà tôi, một show mà thu phục luôn nửa showbiz!】
【Người con này cái gì cũng giỏi, ai tiếp đều bị ấy chinh phục hết!】
Nửa năm qua tài khoản Weibo của tôi đã tăng mấy triệu người theo dõi, còn dân mạng đặt cho biệt danh rất thân thương.
…
Giữa lúc hỗn loạn, tôi ho nhẹ một tiếng, vẫy tay chào khán giả trong livestream:
“Cảm ơn chương trình 《Về quê nông》 đã cho Tưởng Đào Đào và làng Đào Hoa có cơ hội gặp gỡ mọi người. Cảm ơn các đã cho làng Đào Hoa một cơ hội! Cùng chung tay giúp làng phát triển nha!
Đến nước này rồi, thì hẹn gặp lại sau ba năm nữa nhé!
“Hoàn thành, tung hoa nào!”
[Hoàn]
Bạn thấy sao?