Không chỉ bình luận, mà ngay cả mấy người có mặt ở hiện trường cũng tôi bằng ánh mắt khác hẳn.
Giang Tuyết Dung không ngờ không những không tôi mất mặt, mà ngược lại còn tự mình xấu hổ.
Cô ta gượng hai tiếng, vội vã chữa cháy:
“Đào Đào, chắc cậu chưa từng ở quê bao giờ đâu nhỉ? Hồi đại học tớ từng đi dạy ở vùng nông thôn một thời gian, cậu có gì không biết cứ hỏi tớ nha.”
Vừa dứt lời, nam ca sĩ nổi tiếng Trình Tích lập tức ta đầy bất ngờ.
Trình Tích hồi đại học từng tham gia chương trình nguyện phía Tây, dạy học ở Tây Tạng ba năm, sau đó mới phát hiện năng khiếu ca hát và trở thành ca sĩ.
Nhận thấy ánh mắt của Trình Tích, Giang Tuyết Dung liền khoác tay tôi, nở nụ đắc ý, còn liếc tôi một cái.
Tôi bất đắc dĩ trợn trắng mắt:
“Chưa từng ở quê à? Nếu tôi đây là nhà tôi thì cũng chẳng tin đâu!”
04
Tổ chương trình vứt bọn tôi ở một con đường núi cách cổng làng mười cây số, bắt đầu để ba nữ khách mời bốc thăm chọn phương tiện và ghép đội với khách mời nam để vào làng.
Nhờ vào “sắp đặt ngầm” của đạo diễn, giữa một đám xe ba bánh và ô tô, tôi rất “xui xẻo” rút trúng… máy cày.
Đừng khách mời nam, ngay cả dân mạng cũng ngớ người.
【Cười chết mất, thời buổi nào rồi còn có người biết lái máy cày chứ?! Chương trình này rõ là chơi khăm mà!】
【Trêu Tưởng Đào Đào thì thôi, còn tiểu Hứa nhà tôi thì sao giờ?!】
【Con nhỏ Tưởng Đào Đào thật xui xẻo, tự mình xui còn kéo theo tiểu Hứa nhà tôi, có thể lượn ra xa chút không?!】
【Ghép với Giang Tuyết Dung còn đỡ, ít nhất ấy rút xe ba bánh. Giờ Hứa Tuấn Trạch phải đi bộ mười cây số đấy, đúng là khổ!】
Đúng , tôi và tiểu thịt tươi Hứa Tuấn Trạch bị phân vào cùng một đội.
Nói cậu ấy là tiểu thịt tươi không hề quá chút nào — da dẻ mịn màng, mới tròn hai mươi tuổi.
Nhưng mà bốc trúng máy cày á? Tôi không nhịn khẩy.
Thứ đó chị đây chơi chán rồi!
Đoạn đường làng đầy bùn và ổ gà thế này, phải lái máy cày mới sướng chứ!
Nhớ hồi tôi mới học lái máy cày, còn từng lỡ tay lái xe xuống ruộng, bị mấy ông già đầu làng mắng suốt cả tháng trời.
Một cái máy cày nhỏ thôi, có gì ghê gớm!
Tôi hào hứng gọi Hứa Tuấn Trạch ngồi cạnh mình, nắm chặt tay côn, nhếch môi đầy “tà ác”:
“Ngồi vững vào nhé! Tui khởi nè!”
Vậy là, khi dân mạng còn đang chuẩn bị hóng tôi trò , thì chỉ thấy tôi ngồi thẳng lưng, thao tác gọn gàng mạnh mẽ, máy cày nổ phành phạch mấy tiếng, nhả một làn khói rồi… mất hút luôn.
Tổ đạo diễn chết lặng, bình luận trên livestream cũng chết lặng.
【Ủa? Người đâu mất tiêu rồi?】
【Không phải chứ, ta thật sự biết lái á? Không phải là tiểu thư nhà giàu sao? Chắc ăn may thôi?】
【Trên kia mù à? Không thấy chị Đào nhà ta tác ngầu thế à?】
【Cô ấy thật sự không phải dân chuyên à? Ông nội tôi lái máy cày hồi trước cũng y như đấy!】
…
Lâu lắm mới lái máy cày, bản tính bị “đè nén” trong giới giải trí của tôi bùng phát.
Tôi cứ thế tăng tốc, kích thích đến mức hét to một tiếng, hoàn toàn chẳng còn chút hình tượng tiểu thư nào.
Hứa Tuấn Trạch không nhịn văng ra một câu chửi:
“Đệt! Kích thích , chị không sợ chết à?!”
Cảm nhận ánh mắt lấp lánh bên cạnh, tôi càng thêm khoái chí, bắt đầu trổ tài, bỏ xa cả đám người phía sau.
Đạo diễn phản ứng lại, cầm loa hét lớn:
“Đợi đã! Quay phim còn chưa lên xe đâu!”
Dân mạng sặc:
【Hahahaha, quay phim chắc đang nghĩ: chị giỏi lắm, chị tự quay đi ha!】
【Sao lại trùng hợp thế nhỉ, ta lại biết lái máy cày, “trùng hợp” này nghe không xuôi tí nào nha! Tổ chương trình nhận tiền của ai để lăng xê lính mới thế?】
【Dù có cố sắp xếp thì đã sao, giới giải trí có ai biết lái máy cày đâu? Coi như mở mang tầm mắt, cảm ơn Tưởng Đào Đào hahahaha!】
05
Đến gần cổng làng, tôi từ xa đã thấy đội quay phim và bí thư làng ra đón.
Vì đã báo trước, khi thấy tôi, bí thư chỉ nháy mắt tinh nghịch:
“Đào Đào, tin con lắm đó nha!”
Tôi bộ nghiêm trang, không dám thật là mình suýt nữa mất luôn danh phận quê.
Tôi và Hứa Tuấn Trạch là nhóm đến nơi đầu tiên, sau đó là Ảnh hậu Tạ Thanh Đường và Ảnh đế Thẩm Tố, cuối cùng mới đến Giang Tuyết Dung và Trình Tích.
Tổ chương trình cầu nữ khách mời lái xe, xe ba bánh của Giang Tuyết Dung lại do Trình Tích lái về.
Lúc Trình Tích xuống xe thì khập khiễng, áo sơ mi trắng dính đầy bùn đất.
Giang Tuyết Dung thì mặt mếu máo như sắp khóc.
Bình luận trên livestream đầy châm chọc:
【Ai mà ngờ có người lái xe ba bánh cũng lật trời!】
【Nực nhất là lật xe còn đè trúng Trình Tích, còn mình thì chẳng hề hấn gì. Không biết Tích của tôi té kiểu gì mà đi còn không vững.】
【Thấy Tưởng Đào Đào lái ngon quá chắc cũng muốn thể hiện thôi, chán ghê! Còn khoe từng đi dạy vùng quê, hay lái xe ba bánh, ai mà tin!】
Mặt Trình Tích hơi tái, trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nhưng vốn chịu đựng giỏi, lại không thích phiền người khác, nên cứ cắn răng không .
Tôi thì để ý thấy quần có vết máu loang, hình như còn đang đậm thêm.
Tôi lập tức bước tới đỡ :
“Anh Trình, chân bị thương rồi à? Để em dìu qua trạm y tế xem thử!”
Trình Tích mím môi, trong mắt thoáng chút bực bội:
“Không cần đâu, tôi không sao.”
Tôi chẳng buồn nhiều, bế ngang lên:
“Thế này mà còn cố gì, chẳng phải còn lịch diễn concert nữa sao?”
Trình Tích cứng đờ trong vòng tay tôi, mặt đỏ bừng, lắp bắp mãi không ra câu.
Dân mạng thì ngơ ngác:
【Ối trời! Cô ấy bế bổng luôn à?! Nếu tôi nhớ không lầm thì Trình Tích nặng hơn 65 ký đấy? Đây còn là tiểu thư nhà giàu mà tôi biết sao?!】
【Phụ nữ biết lái máy cày đúng là khác biệt, Tưởng Đào Đào, tôi tuyên bố đã bị thu hút thành fan rồi!】
【Sao tôi cứ có cảm giác Tưởng Đào Đào như về nhà , sao lại biết rõ trạm y tế ở đâu thế?!】
【Không ai để ý Hứa Tuấn Trạch à? Chị Đào vừa đi là ánh mắt cậu ấy thay đổi hẳn luôn, tôi biết ngay chẳng thằng nào cưỡng lại nổi lái xe giỏi mà!】
06
Đúng lúc bác sĩ không có ở trạm xá, tôi thuần thục xử lý vết thương ở chân cho Trình Tích xong, tổ chương trình bắt đầu phân nhiệm vụ.
“Để mọi người quen nhanh hơn với làng Đào Hoa, bữa tối hôm nay của các phải tự đi giúp dân làng việc để đổi lấy nguyên liệu nấu ăn!”
Lần này vẫn chia cặp hai người.
Hứa Tuấn Trạch lập tức giơ tay, chạy tới cạnh tôi, ánh mắt tôi sáng rực như đèn pha.
“Chị Đào Đào, tụi mình lại chung đội nha?”
Ngay bên cạnh, Trình Tích liền kéo tay áo tôi, khẽ ho một tiếng:
“Chân tôi không tiện, dắt tôi đi nhé?”
Tôi ngớ người tại chỗ.
Hả?
Tôi bây giờ hoan nghênh thế sao?
Thấy tôi kinh ngạc, Trình Tích liền lắp bắp giải thích:
“Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn mắc nợ thôi.”
Bình luận trên livestream muốn chết:
【Mới có một ngày đã thu phục hai tiểu đệ, Tưởng Đào Đào còn chiêu nào tôi chưa biết nữa không?】
【Hứa Tuấn Trạch thì thôi, tôi công nhận chị Đào lái máy cày có sức hút, Trình Tích là sao đây? Một cái bế công chúa là “đổ” luôn? Mấy múi cơ bụng kia để cảnh à? Không biết xấu hổ à!】
【Đừng hùa theo chứ, Tích chỉ là không muốn mắc nợ thôi, ảnh ghét nhất là mấy nàng kiểu gồng người tạo hình tượng như Tưởng Đào Đào, để xem ta trụ nổi bao lâu, lát nữa ruộng chắc chịu không nổi đâu!】
Cuối cùng vẫn là đạo diễn ra mặt, xếp tôi chung đội với Trình Tích.
Nói là chia ra việc, tôi đi đâu Hứa Tuấn Trạch cũng lẽo đẽo theo, thành ra đội hai người biến thành bốn người.
Sắp vào mùa xuân dân làng đang bận rộn ngoài đồng.
Dọc đường, các liên tục vẫy tay chào tôi.
Tôi phải cố nhịn không lao vào tám chuyện, cúi đầu không dám ngẩng lên, sợ tỏ ra quá thân thiết rồi bị dân mạng phát hiện manh mối.
Bên cạnh, Giang Tuyết Dung giả vờ tốt bụng nhắc nhở:
“Đào Đào, cậu cứ thế này là bị dân mạng chửi chảnh ngay đó nha, dù có là tiểu thư cũng không nên chứ!”
Bạn thấy sao?