Tiểu Thư Đỏng Đảnh, [...] – Chương 5

Ta có chút tức giận vì sự ngốc nghếch, vụng về của mình, khiến cho ta ngoài việc nắm chặt tay cho hắn ta vài cái không đau không ngứa ra, thì không còn cách nào khác để chế ngự hắn ta.

Hắn bế ta đến ghế, tự tay gắp thức ăn cho ta.

Đợi ta há miệng ăn xong, hắn lại : "Sau khi Hoa Dương công chúa xuất giá, ta cũng nên trở về doanh trại rồi."

Hắn vừa xong, ta mới nhớ ra người nam nhân này là Đại Tướng quân khiến kẻ thù nghe tên đã sợ mất mật của Đại Yên chúng ta, lần này hắn ở kinh thành đã vài tháng, tuy rằng hiện giờ biên cương vẫn yên ổn, nước không thể một ngày không có vua, quân không thể một ngày không có tướng.

Từ Phụng Lai cuối cùng cũng phải trở về biên ải.

Vừa mới xong chuyện thân mật nhất trên đời, đã phải lời chia tay, cơm trong miệng bỗng chốc mất đi vị ngọt.

Ta cố nén chua xót trong lòng, an ủi hắn: "Chàng cứ yên tâm trở về đi, ta sẽ thay chàng trông coi Tướng quân phủ."

Ai ngờ Từ Phụng Lai lại gõ nhẹ lên trán ta: "Ta đâu cần nàng ở lại hầu hạ phụ mẫu, nàng ở đây trông coi Tướng quân phủ gì!"

Ta ngớ người ra, ý hắn ta là hắn ta đi rồi, Tướng quân phủ cũng không cho ta ở nữa sao?

"Từ Phụng Lai, chàng có cần phải nhỏ mọn như không? Tuy rằng đầu óc ta không nhanh nhạy, nếu chàng vừa đi ta liền chuyển về Thẩm gia, thì người trong kinh thành sẽ nhạo ta thế nào?"

Từ Phụng Lai ôm trán thở dài: "Ta chưa bao giờ cảm thấy đầu óc nàng không tốt, bây giờ, ta thật sự cảm thấy đầu óc nàng đúng là có vấn đề rồi."

Hắn đặt bát đũa xuống, dùng hai tay giữ chặt vai ta, cúi đầu thẳng vào mắt ta: "Giao Giao, nàng có muốn cùng ta trở về doanh trại không?"

Chưa đợi ta trả lời, hắn lại tiếp: "Ta biết nàng đỏng đảnh, điều kiện ở biên ải quả thực không bằng kinh thành, ta đảm bảo, ta sẽ cố gắng hết sức để nàng không phải chịu khổ, ta sẽ chuyển giường ở nhà đến đó, không?"

Ta chiếc giường trong phòng, càng càng thấy xấu hổ.

Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc Từ Phụng Lai muốn đưa ta đi, ta cứ tưởng nam tử ra trận, nữ tử ở nhà quán xuyến việc nhà là chuyện bình thường.

Nhưng Từ Phụng Lai lại hắn muốn đưa ta đi, hắn không muốn xa ta.

8.

Ngày thứ ba sau khi thành thân, ta về nhà thăm phụ mẫu, vừa bước vào cửa, còn chưa kịp chuyện với họ, ta đã bị mấy tỷ tỷ kéo vào phòng.

"Đây chính là Uy Vũ Đại Tướng quân sao?"

Nhị tỷ vẻ mặt không thể tin : "Người này sao có thể là kẻ thô lỗ , với tướng mạo này, ngay cả trong đám công tử con nhà quyền quý ở kinh thành cũng không hề kém cạnh."

Ta gật đầu, ta cũng rất hài lòng với tướng mạo của Từ Phụng Lai.

Hắn ta có lẽ là giống mẫu thân mình, bởi vì phụ thân hắn trông rất giống một kẻ thô lỗ.

Đại tỷ kéo tay áo và ống quần của ta lên, kiểm tra kỹ lưỡng: "Hắn ta không đánh muội chứ?"

Ta ngăn nàng ấy lại, kéo áo xuống, bất lực : "Đại tỷ, tỷ đang , Tướng quân rất tốt."

Tam tỷ lại nhân lúc ta không ý, vén áo lót của ta lên, để lộ làn da trắng nõn ở eo, phải là, trên eo ta, quả thật có một vết bầm tím đỏ.

Tam tỷ lập tức đỏ hoe mắt, vẻ mặt như muốn gi.ec người: "Từ Phụng Lai quá đáng lắm, mà lại đánh tiểu muội!"

Mấy tỷ tỷ lại vây quanh ta, quan sát kỹ vết bầm đó.

Ta theo ánh mắt của họ, vội vàng mặc áo vào.

Đây nào phải là do Từ Phụng Lai đánh, là do hôm qua ta cãi nhau với hắn ta quá dữ dội, hắn ta không nhịn nên đã cắn vào eo ta.

Thật đáng thương cho mấy tỷ tỷ của ta, đều chưa từng trải sự đời, họ khẳng định ta bị đánh, lập tức muốn đi tìm Từ Phụng Lai tính sổ, ta phải vất vả lắm mới ngăn họ lại .

Đợi chúng ta ăn cơm trưa xong, trước khi lên xe ngựa, ta phụ thân mẫu thân, không nhịn : "Phụ thân, mẫu thân, các tỷ tỷ đã hơn hai mươi tuổi rồi, nhà nào có nương tốt như mà còn ở nhà, hai người mau chóng gả họ đi đi, sắp bị ế đến ngốc rồi!"

Đại tỷ, Nhị tỷ, Tam tỷ: "???"

9.

Mười ngày sau khi thành thân, Tống Mẫn Chi đến cửa.

Nàng ta xách một hộp thức ăn, ăn mặc mát mẻ, quyến rũ, bày tỏ rõ mục đích ngay trên mặt.

Nàng ta đến khi Từ Phụng Lai chưa về nhà, ta tiếp nàng ta ở chính đường.

"Dì dặn dò ta phải tự tay nấu canh xương cho biểu ca, còn mấy món huynh ấy thích ăn, tiện thể ta cũng không có việc gì , nên tự mình mang đến đây."

Nàng ta đặt hộp thức ăn xuống, sau đó không đợi ta lên tiếng, liền tự tìm ghế ngồi xuống, sợ rằng ta vừa mở miệng là đuổi nàng ta đi.

"Tẩu tẩu sẽ không phiền lòng chứ?"

Ta liếc hộp thức ăn trên bàn, khẽ : "Tất nhiên là ta không phiền lòng rồi, chỉ là có chút bất ngờ, biểu muội lại có tài nấu nướng giỏi như , không giống ta, cái gì cũng không biết .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...