6.
Ta chớp mắt, có quy củ là tốt rồi.
Từ Phụng Lai nắm chặt tay phải, đặt lên miệng, thấy ta , hắn lập tức chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc.
Hừ, giấu cái gì chứ, tưởng ta không thấy hắn sao?
Tống Mẫn Chi thấy dì mình bị cứng họng, lập tức xông đến trước mặt bà ta như gà mẹ bảo vệ gà con: "Sao ngươi chuyện như ? Dù sao dì cũng là trưởng bối của ngươi, sao ngươi có thể vô lễ như !"
Ta giả vờ ngạc nhiên: "Ta không phải đang theo quy củ sao?"
"Nói đến vô lễ, ngươi là con nhà buôn bán nhỏ, cho dù sau này có vào hậu viện của Từ gia, cũng phải gọi ta một tiếng chủ mẫu, ngươi lấy tư cách gì mà lớn tiếng quát tháo ta?"
Kế mẫu còn giỏi khóc lóc hơn ta: "Khi ta gả vào Từ gia, Phụng Lai mới ba tuổi, vì chăm sóc Phụng Lai, ta luôn uống thuốc tránh thai, sau này khó sinh, bất đắc dĩ mới đón Mẫn Chi về.
"Mẫn Chi từ sáu tuổi đã theo ta, ta coi nó như con ruột, nó chỉ thay ta vài câu, mà lại bị con sỉ nhục như thế này.
"Con đây là muốn ta chết à!"
Ta đầy mặt nghi ngờ: "Nếu đã coi như con ruột, sau này nàng ấy không thể vào hậu viện của Tướng quân rồi."
Tiếng nức nở của kế mẫu dừng lại: "Là coi như con ruột, chứ không phải..."
Được rồi, muốn cẩn thận.
Ta gật đầu, về phía Tống Mẫn Chi: "Vì dì ngươi không có ý định nhận nuôi ngươi, ngươi vẫn là con nhà buôn bán nhỏ, khi gặp ta, e rằng vẫn phải hành lễ vấn an."
Sắc mặt Tống Mẫn Chi khó coi như nuốt phải ruồi, lại không thể phản bác, đành phải hành lễ với ta.
Sau đó, Từ Phụng Lai như vừa mới tỉnh ngộ, kéo ta đi, mãi đến khi ra khỏi cửa Tướng quân phủ, hắn mới lạnh lùng hỏi ta: "Vừa rồi ở Từ gia, ý nàng là gì?"
Vẻ mặt hắn có chút đáng sợ, mặc dù hắn đã hứa sẽ không đánh ta, phụ thân ta cũng đã , lời của nam nhân là đều là lừa gạt có ma mới tin.
Ta khoanh hai tay trước ngực, lắp bắp : "Sao... sao , chàng... chàng... chàng muốn... muốn hỏi tội ta sao?"
Từ Phụng Lai đổi sang vẻ mặt như đang kẻ ngốc: "Ta là, ở Từ gia, tại sao nàng lại Tống Mẫn Chi muốn vào hậu viện của ta? Nàng mới gả cho ta một ngày, đã muốn nạp thiếp cho ta rồi sao?!"
"Chàng đâu phải Thôi Cẩn, bày đặt gì cái kiểu Liệt Phu gì đó chứ. Chàng suốt ngày đánh trận, may mắn lắm mới toàn mạng trở về. Nhưng người hay gi.ec người, ắt sẽ bị người khác gi.ec, thường xuyên đi bên sông, sao mà không ướt giày, hậu viện của chàng có thêm nữ nhân, thì lại có thêm một cơ hội để nối dõi tông đường, ta hiểu mà."
Ta năng hùng hồn đầy lý lẽ, mặt Từ Phụng Lai càng lúc càng đen.
Hắn bế thốc ta lên vai, đi thẳng vào trong sân, đám nha hoàn, người hầu dọc đường miệng há hốc như muốn rớt cả cằm, ta bị xóc nảy đến hoa cả mắt.
"Từ Phụng Lai, chàng bị điên à, mau thả ta xuống!"
Từ Phụng Lai không gì, cắm đầu đi về phía trước, ta mới nhận ra hắn đang tức giận, hôm nay ta đã đi bộ rất nhiều, lại còn bị kế mẫu và cháu hắn khó dễ, bản thân đã rất ấm ức.
Ta đưa tay vỗ vỗ hắn, ai ngờ lại vô vỗ trúng ngựcanh, ta có chút xấu hổ, vẫn cố : "Từ Phụng Lai, ta rất đỏng đảnh, chàng với ta, ta khóc đấy."
Nếu là trước đây, ta đã sớm khóc òa lên rồi, bây giờ lại có chút ngại ngùng, cảm thấy không muốn mất mặt trước Từ Phụng Lai.
Từ Phụng Lai nghe thấy tiếng nghẹn ngào của ta, dừng bước, thở dài rồi đặt ta xuống.
Hắn đưa tay chỉnh lại tóc cho ta, rồi mới lên tiếng: "Giao Giao, ta cũng rất buồn."
Ta còn chưa kịp hiểu Từ Phụng Lai đang buồn chuyện gì, đã bị hắn bế ngang lên, đi vào phòng.
Hắn nhẹ nhàng đặt ta lên giường, chưa kịp để ta ngồi dậy, hắn đã áp sát lại.
hắn hôn lên trán ta, rồi xuống chóp mũi, môi, cuối cùng dừng lại ở cổ ta: "Nàng có muốn ta cũng với nữ nhân khác không?"
Ta tỉnh táo lại, phát hiện tay mình đã vô thức ôm lấy eo hắn.
Ta vội vàng buông tay, đỏ mặt lùi về sau: "Chàng chàng chàng... chàng đang gì !"
Hắn lại khẽ , kéo ta lại: "Ta đang gì, Giao Giao không biết sao?"
7.
Khi xuống giường, trời đã gần tối, bụng ta sớm đã đói meo, kêu ùng ục.
Từ Phụng Lai như không có chuyện gì xảy ra, sai người bê bàn ăn vào phòng, ta trốn trong chăn không dám ló mặt ra.
Quá... quá xấu hổ!
Ta vỗ mạnh vào mặt mình, cố gắng xua tan những hình ảnh không trong sáng ra khỏi đầu, càng vỗ, ký ức lại càng rõ ràng.
Từ Phụng Lai, hắn ta, hắn ta mà lại vào lúc đó, hỏi ta nếu hắn ta ân ái với nữ nhân khác, ta có tức giận không.
Lúc đó ta suýt chút nữa đã bị lời trắng trợn của hắn ta cho ngất đi, sau đó Từ Phụng Lai lại như không có chuyện gì xảy ra.
Đợi nha hoàn dọn cơm xong lui ra ngoài, Từ Phụng Lai lại đến bên giường, bế ta dậy, mặc áo lót cho ta, khi cầm áo ngoài lên thì dừng lại, rồi bỏ xuống: "Lát nữa lại phải cởi ra, không mặc nữa nhé?"
Bạn thấy sao?