Tiểu Thư Đỏng Đảnh, [...] – Chương 2

Năm tuổi, ta đã dám xưng tỷ muội với Hoa Dương công chúa, giúp Hoa Dương công chúa đánh cho Thái tử một trận, đánh xong còn khóc lóc kêu đau tay.

Phụ thân mẫu thân ta khi bị triệu vào cung, sợ đến mức chân run rẩy, ngẩng đầu lên thì thấy ta đang ngồi trên đùi Hoàng đế ăn nho.

Hoàng đế không những không tức giận, mà còn tự tay bóc vỏ nho cho ta, ngay cả Hoa Dương cũng ta với vẻ mặt ghen tị.

"Thẩm khanh, con khanh thật thú vị, trẫm định giữ nó lại trong cung bầu với Hoa Dương, khanh thấy thế nào?"

Phụ thân lập tức quỳ xuống: "Bệ hạ bớt giận, nữ nhi thần tuy đáng đầu óc nguội, ở lại trong cung chỉ có nước đắc tội quý nhân, xin Bệ hạ tha cho đứa nhỏ này!"

Hoàng đế suy nghĩ một lúc, rồi với phụ thân: "Khanh đúng, nếu Giao Giao không có thân phận, ở trong cung này quả thực dễ bị ức hiếp, trẫm sẽ cho Hoàng hậu nhận nó nghĩa nữ, như Giao Giao có thể danh chính ngôn thuận ở lại trong cung rồi."

Phụ thân mẫu thân nghe xong suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ.

Nhưng dù sao, ta vẫn ở lại trong cung.

Ta ở lại trong cung, cho đến khi Hoàng đế băng hà, Thái tử lên ngôi, Hoa Dương trở thành Trưởng công chúa cao quý nhất.

Còn ta là thân tốt nhất của Trưởng công chúa cao quý nhất.

Tốt đến mức mỗi lần nàng ấy ra họa, đều không quên chia sẻ một nửa lỗi lầm cho ta.

Ta đầu óc chậm chạp, không ai thực sự so đo với ta.

Hoa Dương cũng nhờ mà trốn tránh vô số lần trách .

Thái tử, người hồi nhỏ bị hai chúng ta đuổi đánh, sau khi lên ngôi, thấy hành vi của Hoa Dương ngày càng quá đáng, khuyên can không , liền chuyển mục tiêu sang ta.

Không trị tỷ tỷ ruột, thì đành trị tỷ tỷ kết nghĩa .

, hắn triệu ta đến trước mặt, hỏi ta: "A tỷ, trẫm tìm cho tỷ một phu quân, không?"

Ta không biết lấy phu quân là chuyện tốt hay xấu, theo Hoa Dương nhiều năm như , đầu óc không thấy phát triển, sự cảnh giác lại rất cao.

Ta với hắn ta: "Ta có thể không lấy không?"

Hắn ta nổi giận, cầm cây thước trên bàn chỉ vào ta: "Nếu tỷ không lấy, trẫm sẽ cho tiên sinh dùng thước đánh tỷ."

Ta sợ hãi khóc òa, vừa khóc vừa đồng ý.

Thế là, ta bị đưa ra khỏi cung, trở về Thẩm phủ.

Ban đầu, phụ thân mẫu thân ta còn tưởng ta phạm lỗi lớn gì mà bị đuổi ra ngoài, sau khi thánh chỉ đến, họ mới nhận ra ý đồ của tiểu Bệ hạ.

"Nhưng tại sao lại là Uy Vũ Đại Tướng quân?"

Sau khi thái giám truyền chỉ rời đi, Nhị tỷ cái tên trên thánh chỉ vàng chóe, chìm vào suy tư.

"Tướng quân không tốt sao?"

Ta ngây thơ hỏi nàng ấy.

"Tướng quân thì tốt, cái không tốt là Uy Vũ, nghe cái tên này cũng biết, đối phương chắc chắn vừa xấu vừa hung dữ."

Ta lập tức muốn khóc, tên Hoàng đế chết tiệt, ta biết ngay là hắn ta vẫn còn thù chuyện hồi nhỏ ta giúp Hoa Dương đánhanh!

3.

Nhưng Hoàng đế cũng không cho ta cơ hội để hối hận, bởi vì bên này vừa hạ thánh chỉ, sính lễ của Uy Vũ Đại Tướng quân phủ liền đưa vào Thẩm phủ.

Đúng , không phải ta cưới hắn, mà là hắn cưới ta.

Ta hỏi Đại tỷ tại sao lại như , tên Hoàng đế chết tiệt rõ ràng là muốn ta cưới.

Đại tỷ ta với ánh mắt thương : "Cửu muội, muội không có tước vị, cũng không có đất phong, muội là nghĩa nữ của Thái hậu, chứ không phải nghĩa nữ của Tiên đế, chỉ có Công chúa mới có cơ hội cưới phò mã, muội có tính là Công chúa không?"

Đúng là ta không tính, như , ta lại bị tên Hoàng đế chết tiệt kia lừa một vố.

, ta bắt đầu ầm ĩ đòi hủy hôn.

Các tỷ muội trong nhà ta ôm chặt lấy ta, vừa khóc vừa : "Cửu muội không , nếu muội kháng chỉ, đầu của Thẩm gia chúng ta không đủ cho Bệ hạ chặt đâu."

"Vậy còn ta thì sao, lỡ như ta bị tên Uy Vũ kia đánh chết thì phải sao?"

Hoa Dương ở trong cung, ta ở ngoài cung, hai kẻ chuyên họa, cách xa nhau muôn trùng, ta không giúp nàng ấy, nàng ấy cũng không cứu ta.

Thế là, ta như một con rối bị người ta điều khiển, đưa lên kiệu tám người khiêng, tiến về Tướng quân phủ.

Và bây giờ, trời đã sáng, Từ Phụng Lai quay lưng về phía ta, ngồi dưới giường mặc quần áo.

Vai rộng eo thon, làn da màu đồng hun rám ẩn hiện.

Ta đột nhiên hiểu ra tại sao Hoa Dương suốt ngày cứ kêu gào muốn cưới ba mươi vị phò mã.

Có lẽ là ánh mắt của ta quá lộ liễu, hắn đột nhiên quay người lại.

Mặt ta đỏ bừng, lời ra khỏi miệng cũng lắp bắp: “Chàng chàng chàng, sao đột nhiên lại quay đầu lại ?"

Từ Phụng Lai khẽ , dùng ngón tay cái xoa nhẹ khóe môi ta: "Tối qua không kịp lau mặt cho nàng, son môi lem hết rồi."

Ta lấy tay che mặt, quay đi: "Kệ ta!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...