Tiểu Thư Của Ta, [...] – Chương 8

Ta thẳng vào mặt Như Lan, nghiêm túc :  

"Đã nữ nhân của Hoàng đế, không tranh sủng ái, không tranh tiền đồ, chẳng lẽ muốn một ni già trong hậu cung này sao?  

"Có người, không tranh cũng chính là một kiểu tranh.  

"Còn chúng ta, cũng đến lúc phải tranh rồi."  

 

Không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của Như Lan, ta cầm theo chút kim sang dược cuối cùng của mình, đi về phía A Oanh.  

 

*

 

Khi vén lớp váy áo của nàng ta lên, bên dưới là những vết thương thịt da đã dính bết vào nhau, m.á.u thịt mờ mịt không rõ.  

 

"Sao lại bị đánh đến mức này? Thục phi không biết gì sao?"  

 

Như Lan lạnh, đáp:  

"Nhờ trà nương của các ngươi ban phước đấy.  

"Nhưng chỉ cần giữ Thục phi nương nương, là giữ tất cả mọi người trong cung của bọn ta. Ta chịu khổ chút cũng đáng."  

 

A Oanh thở dài, rồi chuyển giọng:  

"Ta nhớ ngươi, ngươi từng giúp ta thoát nạn một lần.  

"Nhưng ta và ngươi, cuối cùng vẫn là kẻ đối địch."  

 

Hóa ra, A Oanh cũng là do Tĩnh phi cố đưa vào đây.  

 

Số đông châu dâng cống Hoàng thượng ban thưởng cho các phi tần trong cung. Tĩnh phi "không tranh không giành", để toàn bộ bị Thục phi gom sạch.  

 

Nhưng khi Hoàng thượng đến cung Chung Túy, thấy Tĩnh phi trang điểm tinh xảo lại không có lấy một món trang sức nào tương xứng, liền thuận miệng hỏi một câu.  

 

Nàng chỉ khẽ liếc chuông gió dưới hành lang, lạnh nhạt đáp:  

"Chỉ là mấy món tục vật, bọn họ muốn thì cứ để hết cho bọn họ đi."  

 

Hoàng thượng đại phát lôi đình, Thục phi là người đầu tiên chịu trách nhiệm, không cách nào thoái thác.  

 

A Oanh liền đứng ra nhận hết mọi tội danh, chịu roi, rồi bị Hoàng thượng hạ lệnh ném vào Tân Giả Khố.  

 

*

 

"May mà nương nương của chúng ta chỉ bị cấm túc, đợi đến khi Hoàng thượng nguôi giận, chắc chắn nương nương sẽ tìm cách cứu ta ra ngoài."  

 

Đúng , Thục phi luôn rất thương người dưới. Làm sao nàng lại không cứu A Oanh chứ?  

 

Mà Thục phi lại là người giàu cảm nhất. Ta từng có ơn với người của nàng, nàng sao có thể không tiện tay cứu giúp ta một phen?  

 

*

 

Hoàng thượng, cuối cùng vẫn sợ đôi mắt này của ta. Người sợ chúng bị giam mãi trong Tân Giả Khố, đoạn tuyệt hoàn toàn mọi mộng tưởng của người.  

 

Đôi mắt mà chính tay người đã từng muốn che đậy, cuối cùng, người lại chẳng thể buông bỏ .  

 

16

 

"Đều cùng vào Tân Giả Khố, A Oanh dù từng bị đánh đập, vẫn công công sắp xếp nằm trên chiếc giường tốt nhất, những công việc nhẹ nhàng nhất. Còn tỷ và ta thì…"  

 

Như Lan nằm bên cạnh ta, thần sắc đầy vẻ u sầu.  

 

"Ta đã thấu rồi, Tĩnh phi bề ngoài tỏ ra không tranh giành, thực chất từng bước đều toan tính kỹ lưỡng. Trong hậu cung này, người thật sự trong sạch thanh cao, chỉ có tiên Hoàng hậu mà thôi.  

 

"Nàng ấy thật sự là một người vô cùng, vô cùng tốt.  

 

"Nhưng tỷ, Trúc Vận tỷ tỷ, tỷ cũng rất tốt. Tỷ có đôi mắt giống nàng ấy đến lạ thường. Có khi, đôi mắt này chính là tiền đồ của tỷ."  

 

Ta nở một nụ nhàn nhạt, môi khẽ cong lên:  

 

"Người tốt thì chẳng sống lâu, nàng ta đáng ra nên trở thành một kẻ gieo tai họa."  

 

Sắc mặt Như Lan lập tức biến đổi, đầy vẻ kinh ngạc.  

 

Ta hờ hững quay lưng lại, cả hai cùng tựa trên một chiếc gối, ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua khe cửa sổ. Ta thì thầm, như cho mình nghe:  

 

"Ta cũng nên một kẻ gieo tai họa."  

 

Như Lan tưởng rằng ta buồn ngủ nên lảm nhảm, cũng không thêm gì nữa. Nàng im lặng, dần khép mắt trong màn đêm đen kịt không thấy điểm dừng.  

 

17

 

Thục phi thương người hầu không phải lời giả dối.  

 

Ngay sau khi A Oanh bị đưa vào Tân Giả Khố, nàng đã sai người mang thuốc trị thương và đồ ăn đến.  

 

Vị mang hộp thức ăn đến còn lén nhét một nắm bạc vụn vào tay quản sự công công:  

"Công công xin để mắt nhiều hơn, ân này, nương nương của chúng ta đều ghi nhớ trong lòng."  

 

Nhờ sự quan tâm của A Oanh, ta và Như Lan cũng hưởng chút ánh sáng từ nàng.  

 

Dùng thuốc của nàng, ăn điểm tâm nàng mang đến, thậm chí còn len lén nghỉ ngơi đôi chút nhờ nàng.  

 

*

 

Cho đến một buổi trưa nọ, khi nàng lại nhận hộp thức ăn rồi đưa điểm tâm sang cho ta, ánh mắt nàng trở nên trầm mặc hơn hẳn:  

"Ta sắp đi rồi, nương nương nhà ta đã xin ân điển cho ta."  

 

Ta vừa định gì đó, nàng đã giơ tay ngăn lại:  

"Nương nương , nhờ có ngươi chăm sóc, A Oanh ta mới đỡ chịu khổ da thịt. Nương nương biết ngươi là kẻ có dã tâm không nhỏ, nên chỉ cho ngươi một cơ hội duy nhất để lật mình.  

 

"Chiều nay trời sẽ mưa lớn, Hoàng thượng sẽ đến hoa viên thưởng hoa. Nương nương sẽ tìm cách cho ngươi đi chuyển hoa, còn lại, phải xem ngươi tự xoay xở ra sao.  

 

"Hy vọng ngươi sẽ Hoàng thượng để mắt đến."  

 

*

 

Tay ta run lên, suýt rơi miếng điểm tâm:  

"Ngươi sao lại…"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...