Tiểu Thư Của Ta, [...] – Chương 7

13

 

"Đại từng hầu hạ bên cạnh nương nương, da dẻ trắng nõn thế này sao có thể những việc thấp hèn như thế này chứ?  

 

"Nếu đi theo ta, dù không thể cho ngươi vinh hoa như trước kia, ban ngày, ta cam đoan sẽ không để ngươi chịu khổ vì đòn roi nữa."  

 

Vừa , hắn vừa đưa tay định chộp lấy cổ tay ta.  

 

Ta lập tức hoảng sợ hét lên, đẩy mạnh hắn ra, rồi quỳ xuống đất, run rẩy cầu xin:  

 

"Cầu xin công công tha mạng, là ta sai rồi!  

"Ta đã liên lụy đến Quý phi nương nương, ta đáng chết! Xin hãy cầu Quý phi nương nương tha cho ta!"  

 

Ngô công công bật lạnh lùng, bóp chặt cằm ta, ép ta phải đối diện với hắn:  

 

"Quý phi nương nương bị cấm túc, sao để ý đến một tiểu nha đầu như ngươi ?  

"Là Tĩnh phi nương nương, chính nàng đã nhờ ta 'chăm sóc' ngươi thật tốt, nhất là đôi mắt hồ ly của ngươi. Dù sao thì, thứ hàng hóa muốn trèo lên giường rồng như ngươi, không xứng để bẩn tay nương nương, nên giao cho ta xử lý.  

 

"Nàng ta không muốn ngươi sống mà ra khỏi đây, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta có thể để ngươi sống nốt quãng đời còn lại mà không phải chịu khổ."  

 

*

 

Thì ra Tĩnh phi – kẻ luôn đứng ngoài mọi việc – lại muốn dùng tay người khác để g.i.ế.c ta trong Tân Giả Khố, tốt nhất là kéo Quý phi xuống nước, để nàng ta có thể một lần nữa ngư ông đắc lợi.  

 

Bậc thang thịt người, nàng đã đi quá thuận lợi rồi.  

 

Nhưng lần này, nàng sẽ phải vấp ngã.  

 

*

 

Khi bàn tay bẩn thỉu của Ngô công công đưa về phía n.g.ự.c ta, ta liền hét lớn, chộp lấy cây chày giặt đập mạnh xuống hắn.  

 

Nhìn có vẻ là hành vô ý, mỗi một cú đánh của ta đều dốc toàn lực, chí mạng.  

 

Một nhát, hai nhát, ba nhát…  

 

Cuối cùng, một cú đánh trúng ngay giữa trán hắn, Ngô công công đổ ầm xuống đất, không còn đậy.  

 

Ta giả vờ sợ hãi cực độ, ngồi bệt dưới đất, cả người run rẩy.  

 

*

 

Đợi đến canh ba, khi nhóm nô tài đầu tiên thức dậy việc, ta mới hoảng hốt kéo xác Ngô công công vào căn nhà kho đầy cỏ khô.  

 

Sau đó, ta luống cuống chạy về giường, chui vào chăn.  

 

Dưới lớp chăn, ta bật .  

 

*

 

Hoàng thượng sẽ xử lý mọi chuyện thay ta.  

 

Người, sau bao lần ta cố quyến rũ, cuối cùng cũng đã ghi nhớ đôi mắt này.  

 

Vì không tìm thấy đôi mắt ấy ở bên cạnh Tĩnh phi, người liền phái người đến Tân Giả Khố, luôn theo dõi nhất cử nhất của ta vào ban đêm.  

 

Ta khẽ vuốt vết bớt màu son bên khóe mắt mình, cố nén nước mắt mà thầm nghĩ:  

 

Là vì đôi mắt này quá giống đôi mắt của nàng ấy, phải không?  

 

14

Buổi trưa hôm sau, có công công đến báo rằng, Ngô công công đêm qua trượt chân rơi xuống hồ trong hậu hoa viên mà c.h.ế.t đuối, t.h.i t.h.ể vừa vớt lên.  

 

Ta nắm chặt lấy bộ y phục trong tay, diễn trọn vẻ sợ hãi và yếu đuối.  

 

Như Lan ghé vào tai ta, khẽ :  

"Quả báo đến rồi, hắn c.h.ế.t cũng không đáng tiếc."  

 

Ta chỉ mỉm , không đáp.  

 

Dưới quyền lực của hoàng quyền, nào có thứ gọi là quả báo?  

Chỉ có kẻ ngồi cao, muốn sống thì sống, muốn c.h.ế.t thì chết.  

 

Nhưng Tĩnh phi đã phạm sai lầm lớn. Nàng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để g.i.ế.c ta, và giờ là lúc để ta lật mình báo thù.  

 

*

 

Người mà quản sự công công thầm thương nhớ, là Hải Đường chuyên hầu bút mực ở Dưỡng Tâm Điện. Tất cả những món đồ tốt nhất của hắn đều dâng đến tay Hải Đường .  

 

Khi nàng ta xuất hiện trước Hoàng thượng với cây trâm thuộc về ta, người nhất định sẽ nhớ tới ta – kẻ sở hữu cây trâm ấy – và cảnh khó khăn mà ta đang chịu đựng hiện giờ.  

 

Ngay cả nếu người không ra tay cứu ta, cũng sẽ không kìm mà phái người đến xem xét hình của ta.  

 

Những khổ đau về thể xác của ta, Hoàng thượng luôn ngơ.  

Nhưng danh tiếng trong sạch của ta thì sao?  

Người thực sự có thể nhẫn tâm để ta bị hủy hoại dưới tay một gã công công sao?  

 

, Ngô công công – kẻ thực ra chưa c.h.ế.t – cuối cùng cũng bị Hoàng thượng ra tay xử lý triệt để vì ta.  

 

*

 

Sự thử thách của ta đối với vị Hoàng đế kia đã hồi đáp.  

 

Ngày ta bước chân ra khỏi nơi này, còn xa hay không?  

 

15

 

Vào ngày thứ hai mươi tám ta giặt bô, A Oanh từ cung Thục phi bị đánh đến da tróc thịt bong, m.á.u thịt be bét, rồi bị ném thẳng vào phòng giặt giũ của Tân Giả Khố.  

 

Ta biết, đây chính là cơ hội – cơ hội mà Hoàng thượng đã âm thầm trao cho ta.  

 

Như Lan, chịu ảnh hưởng từ Tĩnh phi, chỉ bĩu môi, lạnh lùng mỉa mai:  

"Đáng đời!  

"Yêu phi họa quốc thì không bao giờ có kết cục tốt.  

"Chẳng bù cho nương nương của chúng ta, chưa bao giờ dựa vào long sàng mà tìm kiếm tiền đồ."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...