Ta nhớ rất rõ, năm đó A Oanh bị một mụ già chặn đường trong cung và định giáng một cái tát. Lúc ấy, ta chỉ tùy tiện một câu:
"Hoàng thượng tối nay sẽ đến viện của Thục quý nhân, nếu thấy một khuôn mặt xui xẻo như , e rằng ngài sẽ nổi giận đấy."
Nhờ lời đó, mụ già mới e ngại và tha cho A Oanh.
Nhìn theo bóng lưng Thục phi, ta khổ.
Hóa ra, một chủ tử thật sự thương nô tỳ, sẽ sẵn sàng hạ mình vì một ân nhỏ nhặt không đáng kể như .
Không giống như Tĩnh phi, luôn giữ dáng vẻ thanh cao, lạnh nhạt, hết lần này đến lần khác thản nhiên những người theo nàng vào cung, từng người gục ngã trước mặt nàng, chưa bao giờ chịu mở miệng một lời để bảo vệ họ.
Mạng của nô tài không phải là mạng sao?
Dương và Thanh Trúc tỷ tỷ đáng phải c.h.ế.t oan sao?
Chúng ta sinh ra đã mang số mệnh bàn đạp cho người khác sao?
Ta không cam lòng!
05
Khi Hoàng thượng rời đi, trời đã sáng hẳn ngày hôm sau.
Ta mang theo cơ thể đầy thương tích sau kiếp nạn, đứng trong sân của Tĩnh phi suốt cả đêm.
Nàng mang trong lòng oán khí, cố phớt lờ ta, để vết thương của ta mưng mủ, đau đến phát run.
Ta cắn răng chịu đựng, chỉ để chờ giây phút này.
Khi Hoàng thượng bước qua ta, ta bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt người trong thoáng chốc, rồi vội vàng cúi đầu sợ hãi, sau đó lặng lẽ quỳ sang một bên.
Người bước rất chậm, thậm chí dừng lại một bước ngay bên cạnh ta.
Ta siết chặt bàn tay, chờ đợi người gọi tên mình, người không .
Lần thử thách của ta thất bại.
Ánh mắt lạnh lẽo của Tĩnh phi rơi trên người ta, chỉ còn lại sự thất vọng băng giá đến tận xương tủy.
"Quỳ xuống."
Ta ngã quỵ xuống trước mặt nàng, đầu gối chạm đất phát ra tiếng "bịch" nặng nề.
"Nói, ngươi từ khi nào đã kết giao với con hồ ly ở cung Hàm Phúc?
"Ngươi dám sau lưng bản cung cầu cứu một con hồ ly như , ngươi khiến mặt mũi bản cung phải để đâu?"
Ta muốn rằng bản thân chưa từng cầu cứu Thục phi.
Nhưng sau bao năm hầu hạ Tĩnh phi, ta hiểu rõ rằng nàng ghét nhất là sự biện bạch.
"Nếu ngươi một lòng muốn trèo cao, thì thu dọn đồ đạc đi hầu hạ chủ tử mới của ngươi ở cung Hàm Phúc đi. Bản cung tuyệt không cản đường ngươi."
Một kẻ nô tài phản bội chủ tử, dù đi đến đâu cũng chẳng có đường sống.
Ta dập đầu xuống đất, từng cú nện vào nền đá vang lên nặng nề:
"Nô tỳ tuyệt không có ý phản bội chủ tử.
"Thục phi cuối cùng đã trả lại thanh danh cho nương nương, cũng cứu mạng nô tỳ. Nô tỳ chỉ dập đầu cảm tạ, chưa từng phản bội chủ tử."
"To gan!"
Nàng đập mạnh chén trà xuống đất.
"Thục phi là loại hồ ly tinh mê hoặc quân vương, chỉ biết trèo cao, loại kẻ ti tiện vô liêm sỉ như mà ngươi cũng cảm kích?
"Ngươi muốn bản cung cũng giống ngươi mà cảm ơn ả ta sao? Bản cung thà gãy xương sống, chứ không bao giờ đánh mất cốt cách vì một thứ bị cả lục cung khinh miệt như ả ta.
"Ngươi đã không có cốt khí, thì quỳ ở đây cho đến khi ngươi có cốt khí mới đứng dậy."
*
Ta bị quỳ trong cơn mưa tầm tã ngoài sân. Toàn thân đầy vết thương do roi vọt, nay lại bị mưa xối ướt, m.á.u không ngừng rỉ ra, đau đớn như thể bị xé rách.
Cơn đau như muốn kéo ta, vốn đã kiệt sức, trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Dưới chiếc ô trong suốt, Tĩnh phi đứng bên hồ cá, thản nhiên rải thức ăn cho cá, chẳng buồn để ý đến ta đang run rẩy, gục ngã từng chút một.
Nàng thanh tao, lạnh nhạt, như một tiên nữ không thuộc về cõi trần tục.
Chỉ là, không biết nàng có còn nhớ hay không – ngay trên nền đá dưới chân nàng, đôi chân của Dương đã bị người ta đánh gãy.
Tất cả là vì giữ lấy sự thanh cao nhàn nhạt như hoa cúc của nàng, vì cái cốt cách kiêu ngạo mà nàng luôn muốn bảo vệ, và cũng vì con đường nàng từng bước trèo cao.
06
Trình Như Tĩnh là đích nữ của Thượng Thư phủ, từ nhỏ đã xinh đẹp, mọi người nâng niu trong lòng bàn tay mà thương.
Nàng không thiếu thứ gì, nên mang tính cách lạnh lùng, thản nhiên. Nàng chẳng thèm hạ đôi mắt trên chín tầng mây của mình xuống người phàm, càng không bận tâm đến những tranh đoạt, mưu cầu danh lợi của tục nhân.
Vì , không chỉ bản thân nàng sống thanh đạm như hoa cúc, mà ngay cả những kẻ hầu hạ nàng như chúng ta cũng không phép có chút tâm tư tranh đấu nào.
Trong sân của nàng có mười sáu nương, qua từng lớp thử thách khắc nghiệt của nàng, cuối cùng chỉ còn lại ta và Thanh Trúc – hai người duy nhất có thể giữ lòng không lay trước cám dỗ, không hé môi biện bạch dù chịu đòn roi tra tấn.
Vì thế, năm tuyển tú ấy, nàng chỉ đưa vào cung ba người: Dương , Thanh Trúc tỷ tỷ, và ta – kẻ trẻ tuổi nhất.
Bạn thấy sao?