Tiểu Thư Của Ta, [...] – Chương 2

Mỗi lời ta ra, sự ghét bỏ trong mắt Tĩnh phi lại sâu thêm một chút. Đến khi ta hết, nàng thậm chí không muốn ta thêm một cái, như thể sợ bẩn mắt.  

 

Không để ý đến sự ghét bỏ của nàng, ta cúi đầu thật sâu trước mặt Hoàng thượng, dập đầu một cái:  

 

"Nô tỳ không sợ chết. Nhưng Hoàng thượng là bậc minh quân, là chúa tể sáng suốt của thiên hạ, tuyệt đối không thể mang tiếng oan sát cung nữ."  

 

"To gan! Trúc Vận, ngươi c.h.ế.t thì có gì đáng tiếc, cớ sao dám bám lấy danh tiếng của Hoàng thượng?"  

 

Tĩnh phi lớn tiếng mắng ta.  

 

"Bởi vì… nàng ấy bị oan!"  

 

Giọng trong trẻo như tiếng chim hoàng oanh, bất ngờ vang lên từ bên ngoài cửa.  

 

03

 

Thục phi uốn éo vòng eo, vội vã bước tới. Nàng ta khẽ khụy gối một cách hời hợt, ánh mắt thờ ơ lướt qua ta, người đang tái nhợt vì sợ hãi, rồi trong sự khinh thường của Tĩnh phi, nàng ta duyên dáng bám lấy cánh tay của Hoàng thượng, nhẹ nhàng nũng nịu.  

 

"Thần thiếp nếu thần thiếp vì tham ăn mà chuyện, Hoàng thượng không trách thần thiếp đâu đấy."  

 

Câu nũng của Thục phi như lấy mất nửa cái mạng của Hoàng thượng.  

 

"Từ nhỏ Thục nhi đã là con mèo tham ăn, sao Trẫm lại không cưng chiều nàng chứ."  

 

Thục phi nở một nụ rạng rỡ, rồi hôn "chụt" một cái lên má Hoàng thượng.  

 

"Thần thiếp biết mà, Hoàng thượng là người thương thần thiếp nhất.  

"Hôm nay thần thiếp đến thăm Quý phi tỷ tỷ, lúc ra khỏi cung Diên Hi, vừa hay gặp cung nữ của tỷ tỷ bưng đến một khay đào nhỏ. Thần thiếp vì tham ăn, mượn cớ thử mà lén ăn mất mấy quả."  

 

Vừa , ánh mắt Thục phi lướt qua mụ già trong cung Quý phi – kẻ đang nắm tóc ta, gào thét vu oan:  

 

"Thế thần thiếp lại không hề có dấu hiệu trúng độc. Vậy mụ đây lấy đâu ra bằng chứng rằng Quý phi tỷ tỷ bị trúng độc là do quả đào của cung Chung Túy?"  

 

Mụ già vốn đắc thắng tự tin, ngay lập tức mặt tái nhợt không còn chút máu:  

 

"Nô tài… nô tài chỉ vì thấy nương nương sau khi ăn quả đào thì thổ huyết, nên… nên mới suy đoán như …"  

 

Thục phi giơ bộ móng tay dài chăm chút kỹ lưỡng, khẽ che miệng nhẹ:  

 

"Suy đoán?  

"Mụ thật tài giỏi, chỉ một lời suy đoán nhẹ nhàng, mà đã thay thế cả Thận Hình Ty Hoàng thượng lập ra.  

"Thế thì hay quá, sao không đưa mụ đến Thận Hình Ty, để mụ suy đoán hết oan khuất trong cung này xem sao?  

"Nếu suy đoán không ra, thì cắt mụ thành mảnh vụn đem cho chó ăn."  

 

Mụ già hoảng hốt đến mức không thể giấu nổi:  

 

"Hoàng thượng, xin tha mạng! Lão nô chỉ vì thấy nương nương thổ huyết mà nóng vội, tuyệt đối không cố ý vu oan cho nương Trúc Vận, mong Hoàng thượng tha tội!"  

 

Thục phi khúc khích, như thể nghe một câu chuyện thú vị:  

 

"Thật trùng hợp sao, bản cung lại chưa từng ăn trộm đào của Quý phi tỷ tỷ đâu nhé.  

"Chuyện bản cung ăn vụng là giả, chuyện mụ hãm mạng sống của cung nữ mới là thật.  

"Một kẻ dựa vào tuổi tác để cưỡng h.i.ế.p đạo lý như mụ, c.h.ế.t cũng chẳng đáng tiếc."  

 

Trong lời sắc bén, nghiêm nghị của Thục phi, tất cả mọi người đều bừng tỉnh.  

 

Toàn cung ai mà chẳng biết Tĩnh phi sống nhàn đạm như hoa cúc, sẽ không bao giờ bảo vệ cung nữ của mình. Vì , mụ già trong cung Quý phi mới muốn dùng lý do vụng về này để vừa loại bỏ ta, vừa kéo Tĩnh phi xuống nước.  

 

Hoàng thượng lạnh mặt phất tay, mụ già lập tức bị bịt miệng và lôi ra ngoài.  

 

Người hơi có chút áy náy, nắm lấy tay Tĩnh phi.  

 

04

 

"Nàng đấy, nàng đấy, lúc nào cũng lạnh lùng như . Không tranh, không giành thì thôi, ngay cả khi bị vu oan cũng không chịu biện bạch. Nàng bảo Trẫm phải gì với nàng đây?"  

 

Tĩnh phi kiêu ngạo ngẩng cao chiếc cổ thon, lạnh nhạt đáp:  

"Người trong sạch tự khắc sẽ minh oan, cần gì phải cố gắng biện bạch."  

 

Hoàng thượng bất đắc dĩ lắc đầu:  

"Tính này của nàng, nếu Trẫm không bảo vệ nàng, nàng chỉ có thiệt thòi mà thôi.  

"Thôi , từ nay Trẫm sẽ che chở nàng nhiều hơn."  

 

Ta đã mất nửa cái mạng, cuối cùng người nhận sự thương cảm của Hoàng thượng lại chính là Tĩnh phi – người mong ta c.h.ế.t đến từng giây phút.  

 

Giẫm lên m.á.u thịt của chúng ta để từng bước leo cao, đó chính là con đường thăng tiến của Tĩnh phi – một kẻ mang dáng vẻ "nhàn nhạt như hoa cúc".  

 

Mang theo nỗi căm hận chất chứa trong lòng, ta hai người họ bước vào nội thất, rồi mới quay lại cúi đầu lạy Thục phi – người đã trợ giúp ta một lần:  

"Đa tạ nương nương đã ra mặt chứng cho nô tỳ."  

 

Thục phi ta thật sâu, rồi khẽ đáp:  

"Ngươi từng giúp đỡ A Oanh của bản cung, hôm nay bản cung coi như trả lại ân đó cho ngươi.  

"Từ giờ trở đi, bản cung không còn nợ ngươi gì nữa."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...