Tiểu Thư Của Ta, [...] – Chương 15

Cho đến một năm sau, dưới sự bảo hộ chu đáo của ta, Thục phi bình an hạ sinh hoàng tử duy nhất.  

Lúc tiểu hoàng tử chào đời, có trăm loài chim tụ hội về chúc mừng, coi là điềm lành hiếm có, Hoàng đế vì thế mà gửi gắm rất nhiều kỳ vọng.  

 

*

 

Hoàng thượng thường xuyên ghé thăm hài tử ở cung Hàm Phúc, lần nào cũng , sau khi tiểu hoàng tử một lát, người đều ở lại viện của ta.  

Người ban cho ta rất nhiều phần thưởng, rất nhiều sủng ái, vẫn không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng ta.  

 

*

 

Thỉnh thoảng, ta cũng đến lãnh cung để "chăm sóc" Tĩnh phi.  

Khi nàng mất đi lưỡi, mất đi đôi mắt, thậm chí cả thần trí, đôi tai vẫn còn nghe , ta cố ý đến gần, thì thầm kể cho nàng nghe một câu chuyện.  

 

*

 

"Có một tiểu thư con chính thất, kiêu ngạo thanh cao, vốn là thái tử phi chưa lập, sau khi thái tử băng hà lại bị Tề vương chiếm đoạt, cuối cùng c.h.ế.t thảm.  

"Vì tội danh mưu phản, nàng bị thắt cổ c.h.ế.t ở cung Vị Ương, cả 81 người trong phủ tướng quân đều bị xử trảm, bêu đầu thị chúng.  

"Ngươi sao mà không biết chuyện này?  

"Hắn chẳng qua không thể có trái tim nàng, lại luôn nghi ngờ phủ tướng quân sẽ báo thù cho thái tử, nên mới ra tay trước.  

"Nhà họ Trình các ngươi, chẳng phải là con d.a.o của hắn hay sao? Ngươi đã quên rồi sao?"  

 

*

 

Tĩnh phi run rẩy toàn thân, ta lại tiến gần thêm vài phần:  

"Dương từng ta là nhi họ xa của bà, không phải đâu!  

"Chỉ là năm đó, khi bà bị mẹ ngươi đánh đến thừa sống thiếu chết, suýt bỏ mạng ở hậu viện, bà đã cờ gặp tỷ tỷ ruột của ta.  

"Tỷ ấy cho bà một gói kim sang dược, cứu bà một mạng.  

"Vậy nên, bà ấy đã dùng con ruột của mình để đổi lấy một ta."  

 

*

 

Nói đến đây, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống má ta.  

"Bà ấy tốt như thế, lại nguyện vì ngươi mà tận tâm tận lực.  

"Thế mà ngươi nhẫn tâm để người ta bóp c.h.ế.t bà ấy trong đêm tuyết lạnh như ?"  

 

*

 

Ta nghẹn ngào khổ, vừa lau nước mắt vừa :  

"Ngươi rất tò mò, sao ta lại biết tất cả chuyện này, đúng không?  

"Là Thanh Trúc tỷ tỷ đã bị lột da trước khi chết, tỷ ấy cho ta biết.  

"Tỷ ấy bảo nhà họ Trình câu kết với đế vương vô , hãm cả phủ tướng quân.  

"Tỷ ấy bảo Trình Như Tĩnh lạnh lùng, vô , rất thích ăn bánh bao nhúng m.á.u người.  

"Tỷ ấy bảo ta nhẫn nhịn, chờ đợi cơ hội thoát khỏi hoàng cung để tìm đường sống."  

 

*

 

"Nhưng ta sợ liên lụy đến , cũng sợ vấy m.á.u Thanh Trúc tỷ tỷ, nên mãi mãi không dám bước bước đầu tiên để báo thù.  

"Chính là ngươi, là ngươi đã cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của ta!"  

 

*

 

Bão tuyết ập đến, gió lạnh rít gào đè nén tiếng nức nở tuyệt vọng và tiếng khóc thê lương của Trình Như Tĩnh.  

Ta đưa một lưỡi d.a.o thẳng vào tim nàng, chờ đến khi nàng không cam tâm nhắm mắt xuôi tay, mới mang theo thân thể mỏi mệt trở về cung.  

 

*

 

Ở cửa cung, Thục phi đang cầm hỉ thiếp trong tay, gương mặt tràn đầy bi thương.  

 

28

 

Thục phi thiệp mời in chữ vàng, thản nhiên :  

"Hồi đó, để không phải thay tỷ tỷ ruột tiến cung, ta cũng từng chạy trốn. Ta và hắn đã cùng nhau cưỡi ngựa ra khỏi thành, một đường về phía tây, ngắm khói đơn nơi đại mạc và ánh hoàng hôn phủ kín bầu trời.  

"Hắn trong mắt chỉ có ta, ta trong mắt chỉ có hắn. Chúng ta khi đó có thể vì nhau mà từ bỏ gia tộc, từ bỏ mọi ràng buộc của thân phận.  

"Đó là lúc chúng ta nhau nhất, nhau đến tận cùng.  

"Còn về sau này hắn ai, cùng ai bạc đầu giai lão, ta đều chúc phúc. Trong quãng thời gian đẹp đẽ nhất, hắn từng ta mãi mãi, là đủ rồi.  

"Thái bình thịnh thế là giấc mơ và lý tưởng của hắn. Giờ đây, ta chỉ muốn thành toàn cho đại đạo của hắn."  

 

*

 

Nàng kéo tà váy dài, bước vào cung cấm, ôm lấy tiểu hoàng tử, kiên định từng chữ một:  

"Nói với nhà họ Tô, mẫu thân ta cũng nên ghi vào gia phả, một bình thê đường đường chính chính."  

 

*

 

Năm đó, vì nàng chạy trốn mà sinh mẫu bị đánh gãy chân, đệ đệ cũng mất đi một mối hôn sự tốt đẹp.  

Nhà họ Tô lấy tính mạng của bọn họ ra để ép Tô Uyển trở lại kinh thành, tiến cung, trở thành công cụ tranh sủng của nhà họ Tô.  

 

*

 

Nàng nợ họ quá nhiều: sinh mẫu phải ngồi trên xe lăn, đệ đệ mất đi tiền đồ, và cả thiếu niên mười sáu tuổi từng cùng nàng cưỡi ngựa băng qua sa mạc.  

 

Vậy nên nàng không thể dừng lại. Nàng muốn bảo vệ bọn họ, thì phải nắm giữ ân sủng, phải thu phục đế vương.  

Chôn vùi tài hoa đầy mình, dựa vào "hồ mị thuật" mà đứng vững gót chân.  

 

*

 

Trong cung này, ai cũng phải gánh trên vai gánh nặng mà bước tới, không ai dám ngoảnh đầu lại con đường đã qua.  

Ta cũng .  

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...