Tiểu Thư Của Ta, [...] – Chương 10

Kể từ đó, mỗi một phi tần người chọn, đều mang dáng dấp của nàng.  

 

Má lúm đồng tiền thoáng hiện của Thục phi, làn da mịn màng tựa ngọc của Quý phi, vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Tĩnh phi, và cả đôi mắt này của ta.  

 

*

 

Mỗi khi ta xin điều gì, ta đều dùng đôi mắt ấy thẳng vào người, đến mức sâu tận trong lòng, khiến người chẳng thể thoát ra .  

 

*

 

"Chỉ là mấy cung nữ thôi mà. Nếu Trúc Vận thích, cứ đưa về đi."  

 

Ta giấu đi ý nơi đáy mắt, cố tỏ vẻ lo lắng:  

"Tĩnh phi nương nương liệu có giận không?"  

 

Hoàng thượng , ngón tay lướt nhẹ nơi khóe mắt ta:  

"Tĩnh Nhi kiêu ngạo mà điềm tĩnh, xưa nay chẳng tranh giành, nàng ấy sẽ không để bụng đâu."  

 

*

 

Thế là những người từng cùng ta khổ sai ở Tân Giả Khố, đều ta đưa về bên cạnh mình.  

 

Các nàng quỳ trong viện, cẩn thận sắc mặt ta, sợ rằng vì các nàng không cầu cho ta mà ta oán hận.  

 

Cho đến khi Như Lan khẽ hắng giọng, cố ra vẻ nghiêm nghị của một đại , giọng the thé :  

"Đứa nào vong ơn bội nghĩa, lúc quan trọng lại không có nghĩa khí? Người đâu, kéo ra đánh đòn cho ta!  

"Thu Cúc và Thu Quỳnh đánh nhiều hơn chút, dám to gan đem bánh bao thịt vào Tân Giả Khố.  

"Còn Liên Hoa và Liên Diệp, chỉ có mấy hạt đậu mà cũng nịnh nọt quản sự công công, ngốc nghếch, đánh năm roi!"  

 

Cách bộ kiêu ngạo lố lăng của nàng khiến mấy cung nữ đang run rẩy sợ sệt bật rộ lên.  

 

Không giống như Thanh Trúc tỷ tỷ, lúc nào cũng giữ dáng vẻ nghiêm túc và cứng nhắc, một mực công tư phân minh.  

 

*

 

Ta rõ ràng đã vươn lên vị trí cao, có thể bảo vệ các nàng.  

 

Nhưng những người ấy, chẳng còn lại ai.  

 

Dưới ánh mặt trời gay gắt, đôi mắt ta vừa khô vừa đau.  

 

"Như Lan tỷ tỷ, xin lỗi, những gì chúng ta có thể , dám , chỉ có thôi."  

 

Các cung nữ cúi đầu, Như Lan vừa dìu họ dậy vừa :  

"Nói bậy, các muội nghĩa khí như , ta và tiểu chủ đều ghi nhớ trong lòng. Không phải bây giờ đã mang các muội đến hưởng phúc đây sao?"  

 

Mấy cung nữ ôm chầm lấy nhau, hỏi han ân cần, còn rực rỡ hơn cả những bông hoa trong viện.  

 

*

 

Tĩnh phi đứng bên ngoài cửa cung, ánh mắt lạnh lẽo như băng cảnh tượng trước mắt.  

 

Ta không hề né tránh, thẳng thắn đối diện nàng, rồi nhếch môi :  

"Đại ân của nương nương, Trúc Vận mãi không quên."  

 

20

 

Tĩnh phi phất tay áo rời đi, nghe lại đổ bệnh.  

 

"Hoàng thượng đến thăm nàng, nàng lại đứng dưới cây mai, ngẩng cao đầu mà :  

'Cứ tranh đi, cứ giành đi, tốt nhất là lấy hết đi, để bản cung yên tĩnh.'  

 

"Hừ, trước đây bọn nô tỳ còn ở trong cung của nàng, nàng chưa từng liếc mắt bọn ta một lần. Giờ chẳng qua là không chịu nổi cảnh người khác sống tốt hơn nàng, mà còn cố diễn bộ dạng cao thượng."  

 

*

 

Thục phi nghiêng người tựa trên tháp, lúm đồng tiền thoáng hiện khi :  

"Lần này lấy mấy cung nữ kia, ngươi coi như đào bảo vật.  

"Nhưng ngươi có nghĩ tới không? Trà phi chắc chắn sẽ nhân cơ hội mách tội ngươi, nếu Hoàng thượng trách , ngươi định đối phó thế nào?"  

 

Ta khẽ mỉm , điềm nhiên đáp:  

"Tĩnh phi thanh cao tựa cúc, không tranh không giành, chẳng phải chính Hoàng thượng sao?  

"Ta sẽ dùng giáo của nàng để công thuẫn của nàng!"  

 

*

 

Vậy nên, khi Hoàng thượng đến, ta đã sớm xoa đỏ đôi mắt.  

 

Lúc người đỡ ta đứng dậy, ta liền dùng đôi mắt đầy vẻ e ấp không kém phần tha thiết người:  

"Thần thiếp nghe , vì thần thiếp mang đi mấy cung nữ quét dọn của nàng, Tĩnh phi nương nương đã tức giận đến mức đứng suốt một đêm bên hồ sen, bị nhiễm phong hàn mà cũng không chịu gọi Thái y.  

"Tất cả đều là lỗi của thần thiếp, chi bằng hãy trả người về cho nàng."  

 

Ta cố nhấn mạnh thân phận "cung nữ quét dọn" của bọn họ, để Hoàng thượng hiểu rằng, những cung nữ này hoàn toàn không đủ quan trọng để ảnh hưởng đến cung của Tĩnh phi.  

 

Còn việc nàng tức giận đến mức "khí nghẹn công tâm", chẳng qua chỉ là nàng cố ý đứng bên hồ sen để bị lạnh mà thôi.  

 

*

 

Tĩnh phi nương nương thanh cao tựa hoa cúc, tâm tư lại rối ren hơn cả những lỗ nhỏ trong thân cây sen.  

 

Hoàng thượng khẽ nhíu mày, từ mũi hừ lạnh một tiếng:  

"Đúng là chuyện bé xé ra to!"  

 

Ta chua xót, giọng vừa như khổ sở, vừa như an ủi nàng:  

"Chỉ e là nương nương trong lòng khó chịu lắm. Nàng luôn kiêu ngạo, sao cam lòng trở thành tỷ muội với kẻ xuất thân nô tỳ như thần thiếp chứ?"  

 

*

 

Tay Hoàng thượng đang cầm chén trà chợt khựng lại, nét mặt người càng thêm u ám.  

 

Bởi lẽ Hoàng thượng, cũng là con của một cung nữ.  

 

"Chung quy lại là quyết định của trẫm. Nàng ấy nghĩ không thông, thì cứ từ từ mà nghĩ."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...