12
Lần này, Lục Dương không đuổi ta đi mà còn ăn rất ngon miệng, món nào cũng sạch bách.
Từ đó về sau, những món ăn, hoa quả ta đưa đến, hắn đều ăn sạch.
Chỉ là thỉnh thoảng vẫn nổi nóng. . .
Bị ta chọc giận!
Mỗi lần hắn tức giận đều càu nhàu muốn đánh ch-ết ta, chưa lần nào đánh ta cả.
Nửa tháng sau, Lục Dương đột nhiên : "Từ hôm nay, ngươi đến hầu hạ ta, bao gồm cả việc lau người thay y phục."
"Hả?" Ta nghe xong, mặt đỏ bừng, "Đó không phải. . . không phải việc của Lục Ngôn đại nhân sao?"
Lục Dương không trả lời, chỉ : "Ngươi đi tìm mẫu thân ta một chuyến, . . . ta đồng ý."
"Vâng, Tướng quân."
Ta tưởng Lục Dương muốn với Trưởng Công chúa rằng hắn đồng ý để ta nha hoàn bên người hắn, đưa cơm, hầu hạ hắn.
Ám chỉ ta mau đi nhận thưởng.
Quả nhiên, Trưởng Công chúa thưởng cho ta. Hơn nữa, phần thưởng còn cực kỳ quý giá.
Bà ấy thậm chí. . . Còn tháo chiếc vòng hồng ngọc vẫn luôn đeo trên tay, tặng cho ta!
13
Bởi vì cái gọi là "bên trên ban thưởng, không dám từ chối" nên ta đành nhận lấy, thật lòng ta không dám nhận.
Ta chạy đi với Tướng quân.
"Mẫu thân cho ngươi, ngươi cứ nhận lấy." Tướng quân .
Bình thường hắn toàn lạnh, giận, vì bị ta chọc tức. . .
Lần này, ta cảm thấy không phải .
Hắn thật lòng thật dạ. Khóe miệng nhếch lên, đôi phượng nhãn lạnh lùng kia, đuôi mắt cong cong vào trong, trông xinh đẹp khó tả. Tướng quân tuấn mỹ, nụ này khiến ta có cảm giác như trong tiểu thuyết cảm, miêu tả nữ chính rung , tim đập nhanh, má ửng hồng. . .
Ta vội vàng quay lưng lại, không dám thẳng vào Tướng quân nữa.
"Vật này quý giá, nô tỳ không dám nhận. . ." Ta tháo vòng hồng ngọc ra, đưa cho Tướng quân.
"Không quý giá bằng ngươi."
"Hả?" Ta ngoái đầu Tướng quân, lại cúi đầu vòng hồng ngọc, "Vòng ngọc tốt như , lại không đáng giá năm mươi lượng bạc sao?"
Không hiểu sao, gương mặt tuấn tú của Tướng quân chợt tái mét.
Nhưng xem bộ dạng hắn cũng không giống đang giận, mà giống bất lực hơn.
"Cha mẹ ngươi không phải bảo ngươi nghe lời mẫu thân ta sao? Mẫu thân ban thưởng, sao ngươi dám từ chối?" Tướng quân vừa vừa cầm lấy vòng hồng ngọc, đeo lại cho ta. Sau đó lại trầm mặt xuống, vô cùng nghiêm túc bắt ta thề, không tùy tiện tháo vòng hồng ngọc.
Ta khẽ lắc lắc tay.
Vòng hồng ngọc hơi nặng, trong ngày hè này, chất ngọc mát lạnh, đeo vào người, ta lại cảm thấy khoan khoái toàn thân.
Mà lúc này, ta vẫn chưa biết ý nghĩa của "vòng tay hồng ngọc".
14
Tối hôm đó, ta bắt đầu "hầu hạ" Lục Dương.
Trong phủ không thiếu người hầu. Việc ta phải chỉ là những việc "riêng tư".
Thông thường, con em thế gia sau khi trưởng thành, có thể tìm nha hoàn thông phòng. Chờ sau này cưới chính thất, chính thê đồng ý, có thể nâng nha hoàn thông phòng lên thiếp.
Riêng Lục Dương lại là một kẻ quái dị. Hắn không những chưa từng có nha hoàn thông phòng, ngay cả những việc riêng tư như tắm rửa thay y phục, đều do nhi tử của quản gia Lục gia là Lục Ngôn hầu hạ.
Vì , hai người này, vừa là chủ tớ, vừa là tốt.
Giờ ta thay thế công việc của Lục Ngôn. . .
Vậy ta tính là gì?
Dù sao ta cũng không phải nha hoàn thông phòng của Lục Dương.
Hơn nữa hắn cũng sẽ không muốn ta. Bởi vì mỗi lần bị ta chọc giận, hoặc là đánh ch-ết ta, hoặc là sau này ai cưới ta, người đó chắc chắn sẽ bị ta chọc tức ch-ết.
Hắn chắc chắn không muốn bị ta chọc tức ch-ết.
Vậy ta tính là gì?
Ta cũng không biết mình tính là cái gì nữa.
May mà tiền lương tháng của ta vì thế tăng gấp mười lần, từ ba đồng một tháng, tăng lên ba lượng một tháng.
Lục Dương vì muốn khen thưởng ta nên đã trả tiền lương tháng trước. Ta cầm ba lượng bạc vụn nóng hổi, vui mừng đến rơi nước mắt!
"Một tháng ba lượng, một năm ba mươi sáu lượng, nhiều tiền thế này. . ."
"Tiêu không hết?" Lục Dương tiếp lời.
Ta ngước mắt hắn, lắc đầu: "Không phải ạ."
Lục Dương , nâng chén trà nhấp một ngụm: "Vậy là sao?"
"Ở triều ta, nô tỳ bị mua bán có thể chuộc thân. Đợi vài năm nữa, ta sẽ dành dụm vài trăm lượng. Ta dùng năm mươi lượng chuộc thân trước. Khi về quê, sẽ dùng tiền mua một tiểu lang quân tuấn tú. . ."
Bạn thấy sao?