Tiểu Thiếp Xung Hỉ [...] – Chương 5

Ta rụt cổ lại, run rẩy tiếp: "Trước đây trong thôn có một con lợn nái già chạy ra ngoài, bị bẫy trong rừng của thợ săn đứt gân chân, đại phu chân đất trong thôn chữa khỏi. Ông ấy chuyên trị gãy xương trật khớp, giỏi lắm, chưa đầy một tháng, con lợn đó chạy còn nhanh hơn cả những con lợn khác! Đều là thương ở chân, lợn nái còn khỏi , Tướng quân chắc chắn cũng sẽ khỏi, sao ngài lại. . . tự hủy hoại bản thân như ?"

Lục Dương nghe xong, giận dữ giơ tay lên: "Ngươi ai tự hủy hoại bản thân? Có tin ta đánh ch-ết ngươi không!"

"Đánh ch-ết ta đi! Dù sao ngài cũng không bằng con lợn nái đó, người ta là lợn bị thương còn biết ăn uống đàng hoàng! Còn ngài. . ."

"Bổn Tướng quân cũng ăn uống đàng hoàng!"

"Thật sao?" Ta , không đợi hắn ra lệnh, tự đứng dậy.

Ta đẩy bữa sáng về phía trước: "Tướng quân, ngài mau ăn đi!"

Lục Dương lạnh lùng liếc ta một cái.

Ta ngoan ngoãn quỳ xuống lại: "Xin Tướng quân ăn cơm trước, rồi hãy đánh ch-ết nô tỳ. . . nô tỳ đợi ngài."

Khóe miệng Lục Dương giật giật mạnh. . .

10

Sau khoảnh khắc giằng co ngắn ngủi, ta ngẩng lên lén , vừa hay bắt gặp Lục Dương đang liếc đồ ăn trên bàn. . .

Cháo bào ngư thịt cua thực sự rất thơm ngon.

Là người thì chẳng có ai cưỡng lại mùi thơm đó!

Huống chi là người đã đói mấy ngày.

Ta vèo cái đứng dậy, lấy bát đũa ra, múc một bát cháo cho hắn: "Tướng quân, nô tỳ van ngài, ngài nếm thử một miếng thôi nhé?"

Hừ.

Lục Dương khẽ hừ, hắn không từ chối.

Ta mạnh dạn, múc một thìa đưa đến miệng hắn: "Nếm thử một chút?"

Hắn lạnh mặt, tỏ vẻ miễn cưỡng. . . nếm một miếng cháo.

"Có phải rất ngon không?" Ta vừa vừa đút thêm cho hắn.

Hắn không gì, vẫn ăn cháo.

"Ăn thêm một bát nữa nhé?"

Hắn ta, do dự một chút rồi gật đầu.

Thế là một nồi cháo tổng cộng ba bát, ta đều đút cho Tướng quân ăn hết.

"Lưu trù , ngài mấy ngày không ăn không uống, ăn chừng này là rồi."

Ta dọn dẹp xong, lại bưng nước cho hắn rửa tay, rót trà nóng.

Cho đến khi ta bận rộn xong xuôi, hắn cũng không nhắc lại chuyện đánh ch-ết ta nữa.

"Tướng quân, nô tỳ xin cáo lui trước?"

Hắn không trả lời, lạnh mặt, cụp mắt xuống.

". . . Dưa chuột đêm qua ngon không ạ?" Ta vừa dứt lời, lập tức xoay người bỏ chạy!

"Lâm Xán!"

Tướng quân tàn tật không đuổi theo , không bắt ta!

11

Nhưng, đổi lại. . .

Tới lúc đưa cơm trưa, ta run rẩy sợ hãi như đang ở trên vực sâu!

Ta vừa đến, Lục Ngôn đã lui xuống. Hắn ta là Phó tướng, tâm phúc, người hầu cận của Lục Dương. Nhưng lại không có ý thức "người một nhà", sống ch-ết cũng không chịu giúp ta một tay.

Ta nấp ở ngoài cửa quan sát một lúc, không cảm nhận "sát khí".

Ít nhất là không đáng sợ như buổi sáng.

"Lăn vào đây." Từ trong phòng vọng ra tiếng quát lạnh quen thuộc.

"Dạ." Ta nghe , trong lòng mừng rỡ.

Dù sao, thái độ của Lục Dương với ta đã từ "cút ra ngoài" thành "lăn vào đây".

"Tướng quân, hôm nay có cá chép sông mùa thu, còn có canh gà ô nhân sâm, đặc biệt thơm ngon!"

Ta bưng cơm trưa đặt lên bàn, trước tiên múc một bát canh gà cho hắn.

"Ngài uống canh trước."

Lục Dương chằm chằm ta: "Còn dám đến đây? Không sợ ta đánh ch-ết ngươi nữa à?"

"Tướng quân xin hãy quý trọng thân thể! Ta thật lòng cho rằng, lời Ngự y không phải là tuyệt đối." Ta lấy từ trong tay áo ra một mảnh giấy đặt lên bàn.

Trên đó có địa chỉ chi tiết của vị lão thần y.

Tai vách mạch rừng.

Chuyện khác ta không hiểu, Lục Dương với tư cách là Thế tử gia nắm giữ năm vạn binh quyền, những kẻ thèm muốn quyền lực trong tay hắn trong triều, chắc chắn không phải số ít.

Vị đại phu chân đất ta nhắc đến sáng nay, không phải người ta thực sự muốn giới thiệu cho Lục Dương. Ở quê ta, quả thật có một vị lão thần y. Từng có bệnh nhân tàn tật mười mấy năm, cũng lão thần y chữa khỏi.

Nếu Ngự y đã bó tay với thương tích ở chân của Lục Dương, sao không thử xem chứ?

Lục Dương liếc ta, hắn cất mảnh giấy kia đi, cũng nhận lấy bát canh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...