Tiểu Thiếp Xung Hỉ [...] – Chương 3

"Tướng quân ta tin, ta tin. . ." Ta nhanh chóng né tránh.

Hắn hoàn toàn không thể đứng dậy, dùng tay chống một lúc, lại nặng nề ngã ngồi về xe lăn. Ta nhân cơ hội chạy vào phòng, xách hộp cơm và giỏ đựng bát đũa, co giò chạy ra ngoài.

Nhưng nắp hộp cơm đang mở. Mùi thơm của gà sốt tỏa ra ngào ngạt.

Thơm. . . thật thơm. . . thơm quá!

Ta không nhịn nuốt nước bọt.

Đây là món gà sốt ta thích nhất!

Con "sâu tham ăn" trong bụng bảo ta, không thể cứ thế chạy đi. . .

5

Tuy bọn ta là nô bộc trong nhà quyền quý, chủ nhân "rượu thịt nồng", bọn ta "canh rau đạm". Ba năm ngày mới một bữa thịt, mọi người đều như sói đói, mỗi lần giành một hai miếng thịt đã là không tệ. Đâu giống như bữa ăn của Tướng quân. . .

Lưu đầu bếp nấu cho Trưởng Công chúa và Tướng quân vốn xuất thân từ ngự trù. Hơn nữa, cả con gà sốt đã cắt sẵn kia, thơm quá!

Ta nuốt nước bọt, không nhịn dừng chân ở cửa, quay đầu hỏi: "Tướng quân, ngài thật sự không ăn sao? Gà sốt hôm nay thơm lắm. . ."

"Không ăn! Không hiểu tiếng người à?"

Hắn "bịch" một tiếng ném một cuốn sách ra. Ta né tránh, sợ đến hai chân run rẩy.

Nhưng. . . ta không nỡ đi!

Ta bám vào khung cửa, thò đầu ra Tướng quân, thăm dò :

"Tướng quân, đây là cơm canh mang cho ngài, ngài phải ăn chứ, ngài không ăn. . . lẽ nào là ta ăn sao?"

"Không ăn! Không ăn! Bổn Tướng quân không ăn đó. . ."

"Ngài không ăn ai ăn?"

"Mẹ kiếp, ai thích ăn thì ăn!"

"Ồ, !"

Hà ma ma , không "không" với chủ nhân. Tướng quân , ai thích ăn thì ăn.

Ta thích ăn! Vậy ta ăn!

Thế là, ta ngồi xuống ngưỡng cửa, mở hộp cơm ra, bày từng món ra, đổ hết cơm ở ngăn dưới cùng vào bát.

Bắt đầu ăn!

Đùi gà to, cánh gà to, miến bào ngư, sườn củ mài. . . Ngay cả phao câu gà, ta cũng không để lại cho hắn!

"Ợ!" Ta ợ một cái no nê, thỏa mãn thu dọn hộp cơm.

"Tướng quân, nô tỳ. . ."

Thiếu niên trong phòng đôi mắt đen thẫm, trừng trừng ta.

Ta chợt nghẹn lời.

Không phải vì sợ, mà là. . . choáng ngợp.

Ba năm trước, khi ta bị mua về, Tướng quân vẫn còn đang chinh chiến nơi biên cương. Sau khi Tướng quân trở về, vì chân bị thương nên chưa từng ra khỏi phòng. Đây là lần đầu ta thấy dung mạo thật của hắn.

Năm đó, Trưởng Công chúa để ý một võ phu, là vì võ phu ấy dung mạo tuấn. Võ phu đó chính là Phò mã, phụ thân của Lục Dương, Lục Lão Tướng quân.

Mười năm trước, ông ấy đã tử trận sa trường. Nghe , Lục Dương rất giống phụ thân hắn. Sách có câu "Quân tử như ngọc, như mài như giũa", có lẽ chính là để miêu tả dung mạo tuấn mỹ như thế này.

6

"Bịch."

Một chiếc ghế bay ra.

Ta hoàn hồn nhanh chóng né tránh, ghế đập vào cạnh cửa.

"Cút!"

Ta xách hộp cơm và giỏ, quay người chạy như điên.

Run rẩy hai chân chạy về nhà bếp, ta đặt đồ trong tay xuống, thấy trên bàn dài để một đống hoa quả rau củ.

Đột nhiên, ta nảy ra ý tưởng, tiến lên chọn hai quả dưa chuột cực ngon, nhét vào ngực, chạy như bay trở lại.

Chạy một mạch đến ngoài phòng Tướng quân. Ta do dự một chút, lấy hết can đảm, nghênh ngang đi vào.

Trong lúc Lục Dương trợn tròn mắt, kinh ngạc vì ta còn dám quay lại, ta móc từ n.g.ự.c ra hai quả dưa chuột, đặt lên bàn trước mặt hắn.

"Tướng quân, cho ngài. Ta lén nhét vào ngực, không ai biết đâu, tối ngài đói thì rửa một quả mà ăn!" Ta xong, quay người nhanh chóng chạy ra.

Lục Dương vừa giơ chén trà lên thì khựng lại: ". . ."

Thế nào?

Bị tốc độ của ta kinh ngạc rồi chứ gì?

Ta chạy ra cửa, suy nghĩ một chút, còn dừng lại, bám vào khung cửa, thêm một câu:

"Tướng quân ngài chiến công lẫy lừng, vì chiến đấu mà bị thương, không ai dám chê , chỉ than hùng không sợ hãi! Nhưng mà, nếu ngài. . . bỏ đói ch-ết mình, thì thật là buồn lắm!"

"Choang!" Chén trà nặng nề đập vào khung cửa.

Ta co giò chạy, nhanh hơn cả thỏ!

Phía sau truyền đến tiếng gầm giận dữ của vị Tướng quân tàn tật nhà ta: “Để ta thấy ngươi lần nữa, ta sẽ xé xác ngươi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...