15
Đoạn thời gian dài sau đó, Thôi Tu Trúc không tới xem qua Tạ Quý Vân, cho đến ngày nàng ta sinh.
Tạ Quý Vân từ từ mất đi khí huyết, sao có thể bình an sinh con?
Ta ở trước giường giúp Tạ Quý Vân xoa ấn huyệt vị, còn bà mụ ở bên cạnh đỡ đẻ.
Tạ Quý Vân khó sinh, khí huyết không đủ dẫn tới rong huyết, chec ở trên giường.
Những người khác đều là bộ dáng đau lòng, mà ta thì vui vẻ tận đáy lòng
Tạ Quý Vân, một mạ/ng đổi một mạ/ng, ngươi đáng đời!
Sau khi Thôi Tu Trúc biết chuyện cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ trầm mặc thật lâu rồi một câu: “An táng đi.”
Lão phu nhân không gì thêm, đi theo Thôi Tu Trúc lo tang lễ Tạ Quý Vân.
Tối cùng ngày đưa tang Tạ Quý Vân, Vân Lộc cho ta một cái tay nải, cùng một kiện áo choàng màu đen, ta thừa dịp bóng đêm rời khỏi hầu phủ.
Đến khi thấy mặt trời mọc ngày hôm sau, ta mới biết ta thật sự tự do, núi cao sông dài, ta có thể tìm một nơi mình thật sự thích sống theo ý mình.
PHIÊN NGOẠI 1
Sau khi Thôi Tu Trúc biết Viên Đông Diệc kế mẫu tiễn đi cũng không buồn bực, nuôi dưỡng đứa con Tạ Quý Vân sinh ra trước đó.
Nhưng vĩnh viễn duy trì một khoảng cách với đứa bé.
Đứa bé dần lớn lên, một ngày nào đó chạy vào thư phòng của hắn, ở trong góc phát hiện một cuộn tranh đã bám một tầng bụi dày.
Hắn mở cuộn tranh, thoáng qua, trên đó vẽ một nữ tử, bộ dáng thanh tú khả ái, ánh mắt nhu người khác tâm.
Hắn cầm bức họa chạy tới chỗ Thôi Tu Trúc: “Phụ thân, người này là ai?”
Thôi Tu Trúc thoáng qua bức tranh, trầm mặc thật lâu sau, xoa đầu con trai: “Dung Nhi, nàng là mẫu thân con.”
Thôi Thừa Dung mở to đôi mắt như thủy tinh, tò mò mà bức tranh: “Vì sao con chưa từng gặp qua mẫu thân?
“Lúc đi học, những người khác đều mẫu thân con đã chec, con là đứa bé không có nương.”
Thôi Tu Trúc trầm mặc thật lâu : “Dung Nhi, mẫu thân con không còn nữa, con còn có phụ thân.”
“Phụ thân sẽ ở cạnh con, mẫu thân con cũng sẽ ở trên trời thương chúng ta.”
“Thật chăng? Mẫu thân thật sự ở trên trời sao?”
Thôi Tu Trúc nhẹ nhàng : “Thật sự, nàng ở trên trời Dung Nhi trở thành nam nhân lợi nhất.”
“Vâng!”
PHIÊN NGOẠI 2
Sau khi Viên Đông Diệc rời hầu phủ, tìm một trấn nhỏ bốn mùa hoa nở, mở một quán trà ở mặt tiền.
Điểm tâm của nàng mọi người khen ngợi, sinh ý của quán trà rất tốt.
Hôm nay Viên Đông Diệc khó mà tranh thủ một ngày nghỉ, ở trong viện nằm trên ghế thư giãn, khăn mỏng che trên mặt, lặng lẽ phơi nắng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại đã là buổi chiều, Viên Đông Diệc ra cửa đi đến cuối thị trấn, đứng trên sườn núi nhỏ, lẳng lặng mà ngắm mặt trời lặn.
Ánh sáng màu quất chín ấm áp chiếu lên người Viên Đông Diệc, nạm lên một tầng ánh sáng vàng, khiến cả người trông như vị thần ánh sáng.
Viên Đông Diệc giơ tay, muốn bắt lấy cái gì đó trên không.
Sau một lát, nàng buông tay, nhắm mắt lại tận hưởng hương hoa chung quang, như một con bướm tham luyến hương hoa.
“Ngày qua như , thật tốt.”
-HẾT-
Bạn thấy sao?