4
Từ phòng khách trở lại trong viện của mình, dọc theo đường đi ta đều tự hỏi sao để thần không biết quỷ không hay mà báo thù, sau khi báo thù xong thì sẽ thoát thân như thế nào.
Sau khi quyết định xong, ta chờ Vân Lộc bên phía lão phu nhân.
Lão phu nhân là mẹ kế của tiểu hầu gia Thôi Tu Trúc, giữa Thôi Tu Trúc và người mẹ kế này chỉ có mặt ngoài ôn hòa, bởi vì Thôi Tu Trúc chưa từng quên mẹ đẻ của mình, đối với mẹ kế vẫn luôn thờ ơ.
Vào đêm, Bộ Vân mang theo Vân Lộc tới trước mặt ta.
Vân Lộc ngày trước bộ dáng ôn nhu dễ gần, giờ phút này thấy ta trên mặt nhiều thêm vài phần nghiêm túc.
“Viên nương, lão phu nhân cho mời.”
Ta ra vẻ nghi hoặc: “Đã trễ thế này, lão phu nhân còn chưa nghỉ ngơi?”
“Lão phu nhân vừa lúc tối nay có trăng nhớ tới Viên nương điểm tâm là ăn ngon nhất, cho nên mời Viên nương một ít điểm tâm đưa qua chỗ lão phu nhân cùng nhau ngắm trăng.”
Trong lòng ta vui vẻ: “Làm phiền Vân Lộc nương đến đây truyền lời, ta đây lập tức đi chút điểm tâm mang qua chỗ lão phu nhân.”
Việc để Bộ Vân đưa mấy món trang sức, lão phu nhân đã biết.
Ta xong điểm tâm đưa qua chỗ lão pjhu nhân, lúc đến viện đã thấy bà ngồi trên ghế đá, ngẩng đầu ánh trăng, cây quạt trong tay nhẹ nhàng lay , bộ dạng thản nhiên nhàn nhã.
“Thiếp thân Viên Đông Diệc gặp qua lão phu nhân.”
Ta bưng hộp đồ ăn đứng trước mặt lão phu nhân hành lễ, bà liếc mắt một cái lúc sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Ngồi đi.”
Đợi ta ngồi xuống rồi thì Bộ Vân và Vân Lộc liền đến cửa viện đứng trấn thủ không cho người khác lại gần.
Xem ra hôm nay lão phu nhân thật sự có chuyện phải với tôi.
“Viên nương, lão thân trễ như đem ngươi gọi tới có quấy rầy ngươi không?”
“Tối nay ánh trăng rất đẹp, cũng vô cùng mát mẻ, lão phu nhân nguyện ý kêu thiếp thân đến cùng nhau ngắm trăng là phúc khí của thiếp thân, đâu ra quấy rầy như ngài ?”
Lão phu nhân nhẹ nhàng : “Ngươi cũng rất lanh lợi.”
“Ngươi đã gặp qua phu nhân mới rồi? Cảm giác như thế nào?”
Ta : “Phu nhân mới hòa ái dễ gần, đối với người khác rộng lượng, hầu gia có thể cưới phu nhân cũng là hiếm có.”
“Hiếm có?” Đáy mắt lão phu nhân hiện lên một tia sáng, “Nhìn bộ dáng ngươi chắc còn mấy lời khác giấu trong lòng chưa ra.”
“Thiếp thân sao dám?”
Lão phu nhân quả nhiên là cáo già, liếc mắt một cái liền có thể thấu tâm tư của ta.
“Lão thân không có ý trách ngươi, ta vừa Tạ Quý Vân là biết trong ngoài bất nhất, nữ tử như vào hầu phủ, không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Lão phu nhân lời này có ý gì?”
“Tạ Quý Vân không phải người tốt, hiện tại bộ dáng dịu dàng hiểu lòng người, người khác không phát hiện ra, nàng ta sau khi Tu Trúc cải tà quy chính mới vào cửa, hiển nhiên không phải một người ngây thơ.”
“Lòng dạ như thế ta cũng không rõ sâu đến dường nào.”
Ta trong lòng, lão phu nhân, mắt người sáng như đuốc nha!
“Người như ở tại hầu phủ, trong nhà nhất định sẽ không yên ổn, lão thân không muốn thấy cảnh náo loạn gà bay chó sủa.”
“Ta thấy ngươi cũng là người thông minh, có bằng lòng thay ta mai phục tại bên người nàng ta không, nàng lộ ra dấu vết, Tu Trúc ghét bỏ nàng?”
Ta trầm mặc một lát, không nghĩ tới lão phu nhân mà sẽ trực tiếp những lời này, ta cho rằng còn phải phí một phen miệng lưỡi.
Nhưng ta không đáp ứng ngay.
“Lão phu nhân, như không , nếu thiếp thân hã/m phu nhân như thế, tiểu hầu gia mà biết thì mạng nhỏ của thiếp thân phải sao đây?”
Lão phu nhân nhẹ: “Chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành chuyện này, ta sẽ giúp ngươi ra phủ, để Tu Trúc không tìm ngươi, ngươi tự mình trãi qua cuộc sống của mình.”
Điều kiện bà đưa ra cũng là điều ta muốn, ta cũng không tiếp tục chối từ: “Nếu lão phu nhân có thể để ta ra phủ, ta nhất định vì lão phu nhân cúc cung tận tụy đến chec mới thôi.”
Lão phu nhân vừa lòng cầm lấy một khối điểm tâm đặt ở trong miệng nhấm nháp: “Xác thật hương vị không tồi, tay nghề ngươi thật tốt.”
“Tạ lão phu nhân khích lệ.”
“Nhưng mà, thiếp thân còn một chuyện không rõ, chuyện của tiểu hầu gia vốn dĩ lão phu nhân cũng không cần thiết phải đi quản, vì sao nhất định phải Tạ Quý Vân rời khỏi tiểu hầu gia?”
Trong mắt lão phu nhân hiện lên một chút hoài niệm: “Tu Trúc luôn luôn không thích người mẹ kế là ta, nếu ta không thích người con dâu này hắn nhất định sẽ chống đối.”
“Nhưng phú quý của hầu phủ là hầu gia dùng mạ/ng để bảo vệ, ta không cho phép người có tâm địa xấu xa bẩn hầu phủ.”
Ta không khỏi trước cảm giữa lão phu nhân và lão hầu gia.
Thôi Tu Trúc cũng là từ khi lão hầu gia qua đời, mới dần dần hồi tâm không còn rong chơi như trước nữa.
Lúc ta nằm ở trên giường trong viện của mình, vẫn luôn nghĩ đến chuyện sau này phải tính toán như thế nào.
Bạn thấy sao?