3
Ánh mặt trời ấm áp phơi đến ta mơ màng sắp ngủ, sau khi nhắm mắt lại giấc mơ của ta đều là những việc quá khứ, từng cảnh tượng đều rất rõ ràng.
Cũng không biết qua bao lâu, Bộ Vân lay ta tỉnh giấc từ trong giấc mơ:
“Cô nương, nương!”
Lúc thấy Bộ Vân ta mới ý thức ta ta thật sự đã trọng sinh, tất cả quá khứ đều đã thành một giấc mộng.
“Làm sao ?”
Ngủ hồi lâu, âm thanh ta mang theo một chút giọng mũi, nghe ra có chút cảm giác lười biếng.
“Sao nương còn ngủ ở đây? Phu nhân kêu nương đến phòng khách đấy.”
Ta nhíu mày, Tạ Quý Vân lúc này kêu chúng ta qua đi gì?
“Thỉnh an sáng tối?”
Cũng không phải lúc này.
Bộ Vân lắc lắc đầu: “Không phải, phu nhân chỉ là kêu những tỷ muội là tiểu thiếp đến vì có những lời cần riêng.”
Những lời cần riêng? Có lời gì cần riêng?
“Ngủ lâu quá, búi tóc đều lỏng, ngươi thay ta búi lại một chút, chúng ta lại đi.”
“Vâng ạ.”
Ta cố ý dặn dò Bộ Vân không cần trang điểm cho ta quá xuất sắc, mộc mạc một chút là .
Lúc tới phòng khách, những tiểu thiếp khác đều đã đến đông đủ, vị trí của chủ mẫu vẫn chưa có người ngồi.
Tạ Quý Vân còn chưa tới.
“Đông Diệc muội muội hôm nay sao lại tới muộn thế?”
Tiểu thiếp Thiệu Xuân Nhi ta rồi .
Ta sờ mặt, ta nhớ rõ lúc Bộ Vân giúp ta trang điểm xong ta đã qua gương không có gì vấn đề nha.
“Muội hôm nay ở trong viện phơi nắng rồi ngủ quên, mới vừa rồi tỉnh lại không bao lâu.”
“Đông Diệc muội muội sợ là ngủ hôn mê đi? Ta coi sắc mặt giống như không tốt lắm đâu.”
Tiểu thiếp Nguyên Xuân Lam ta, đáy mắt mang theo vài phần quan tâm.
“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, ta không có việc gì.”
“Xem ra mọi người đều đã đến đông đủ.”
Tạ Quý Vân từ bên ngoài bước vào, búi tóc hiện lên sự cao quý. Vài phụ kiện tóc đơn giản quý giá cài lên tóc, khí chất ta trở nên cao sang quý phái.
Ta và những tiểu thiếp khác cùng nhau cúi mình hành lễ: “Bái kiến phu nhân.”
Tạ Quý Vân nhẹ nhàng : “Mọi người đều ngồi đi.”
“Ta vừa mới vào cửa, thời gian các vị vào phủ đều sớm hơn ta, không cần giữ lễ tiết ở trước mặt ta như thế, đừng ta xuất thân quan lại, ta đối với mấy lễ tiết này vẫn luôn chán ghét.”
“Hôm nay để các vị tỷ tỷ tới cũng là vì muốn cho mọi người, sau này không cần mỗi ngày phải đến thỉnh an sớm tối, mọi người nên nghỉ ngơi nhiều hơn như mới có thể sinh con nối dõi cho hầu gia.”
Ta tận đáy lòng lạnh, nếu không phải đời trước nàng ta cướp đi tính mạ/ng của ta, thì những lời của nàng ta thật sự sẽ cho người khác rung , người khác tin tưởng nàng ta là một người ngây thơ, tốt bụng, ôn nhu.
Nhưng giả vờ thiện lương sớm muộn gì cũng có một ngày lộ ra dấu vết.
Thiệu Xuân Nhi mở miệng trước nhất: “Phu nhân nhân từ, chúng ta tự nhiên sẽ nghe theo phu nhân.”
Tạ Quý Vân nhẹ nhàng , đáy mắt hiện lên một tia hung ác không dễ phát hiện: “Chỉ cần các tỷ tỷ sau này an phận thủ thường, mọi người đều vui vẻ tự tại, một đời người rất dài”
“Chỉ cần mọi người ở chung hòa thuận, nhất định đều có thể bình an sống quãng đời còn lại.”
Lời này dù như thế nào nghe đều cảm thấy là cảnh cáo, cũng là bình thường, nếu là người không đầu óc, sao có thể là con nhà quan lại nuôi dưỡng ra?
Quan mới đến còn muốn ra uy, huống chi là tranh đấu trong nội trạch, nhất định phải cảnh cáo một chút.
Thiệu Xuân Nhi và Nguyên Xuân Lam cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên là nghe ra ý tứ trong lời của Tạ Quý Vân.
“Phu nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ an phận thủ thường.”
Bạn thấy sao?