“Đi đầu thai thôi mà, có cần gấp không! Tất cả xếp hàng ngay ngắn cho ta! Ta mà phát hiện chen hàng nữa, ta cất luôn nồi canh này, cho các ngươi ôm theo tội lỗi của mình mà đầu thai nhé!”
Mạnh bà gõ mui vào nồi canh khổng lồ lớn. Kèm theo tiếng , hàng dài quỷ hồn lập tức an tĩnh lại, ngay ngắn quy củ.
Trần An vừa tới, vốn đang định nhân lúc rối ren nhích lên cao một xíu, muốn nhanh chóng quên hết tất cả đau khổ kiếp này. Nhanh chóng đầu thai.
Từ lúc sinh ra đã khiến cha mẹ không vui, họ đều mong chờ con trai đến đỏ mắt, đã là đứa con thứ tư rồi. Thậm chí tên cũng là đến khi tròn 100 ngày bà ngoại không , tự mình đặt cho . Cầu mong cả đời an yên.
Tuổi thơ của chỉ có tiếng mắng chửi và những bữa đói, trơ mắt cha mẹ bán chị cả và chị hai nô tì lấy tiền ăn uống thuốc thang để tiếp tục cầu con trai, đoán sẽ đến lượt mình nhanh thôi.
Không ngờ còn chưa đợi đến lúc đó, lại thành ăn mày. Vì hạn hán, mất mùa, lương thực đắt đỏ, không ai mua nô tì nữa nên cha bắt chị em lên trấn ăn xin.
Hai chị em lần mò hai ngày mang chút lương thực trở về thì thấy cha mẹ đã bị người đánh chết. Hóa ra họ có cất giấu chút lương thực. Nhân lúc hai đứa con đã ra ngoài thì nấu cơm ăn, không ngờ những kẻ đói khát nghe mùi tìm đến đánh cướp. Cha mẹ mất mạng, nhà cửa bị đánh cướp tàn , đến vách tường cũng bị đục khắp nơi để tìm kiếm. Hai chị em trở thành ăn mày nhi.
Nhưng thế đạo rối ren, còn nhỏ còn đỡ, chị lớn hơn bắt đầu trổ mã. Dù đói rách đến trơ xương, dù suốt ngày lăn lộn trong bùn đất hôi thối, chị vẫn bị kẻ xấu nhục trong miếu hoang đổ nát. Lúc bị người thay phiên hành hạ chị cũng chỉ ra dấu bằng tay để trốn kĩ, không lên tiếng rồi cứ thế bỏ mình.
Cô thành ăn mày không người thân.
Lúc tưởng sẽ đói chết thì một bà tử nhặt về, bà ta tắm rửa, cho ăn vài ngày rồi mang ra chợ rao bán. Cô cùng với 6 đứa trẻ khác, như những món hàng bị người sờ mó, đánh giá, mặc cả, cuối cùng quản gia của nhà quan tri phủ mua về nha đầu thô sử.
Ngày bước vào hậu viện, hạ quyết tâm, bản thân sẽ sống tốt hơn, sống thay phần các chị của mình. Vì nỗ lực việc, thức ăn có khó nuốt đến đâu vẫn ngon hơn không có.
An ổn nô tì gần một năm, người có thêm chút thịt thì bị gã quan tri phủ đáng tuổi cha thịt ngay trong sân, ngay giữa ban ngày.
Cô đã từng trơ mắt chị bị hành hạ đến mất mạng nên lão già này đối với là có lòng mà sức không tới. Cô không muốn chết nên nhịn ghê tởm mà quấn lấy gã.
Cô đã từng muốn sống tốt thay phần các chị, vì chút này có là gì.
Cô tận dụng thân thể thiếu nữ của mình, chút vốn liếng khi ăn mày nghe thấy mà lấy lòng gã, khiến gã liên tục đến cái phòng hạ nhân rách nát của , sau đó vì quen miệng mà nâng lên tiểu thiếp.
Vậy là thành một trong tám tiểu thiếp quan tri phủ, ngày ngày thỉnh an chủ mẫu, đấu đá với nhau, nịnh nọt quan tri phủ ngày càng già đi. Cô cứ nghĩ sẽ như , đợi gã già rồi chết, sẽ quỳ gối xin chủ mẫu cho vào một am ni hoặc đuổi về thôn trang cũng , an yên sống như bà ngoại từng mong cầu.
Nhưng đời không như mơ, ngay khi vừa hưởng chút mưa móc từ việc tiểu thiếp thì quan tri phủ ra ngoài thị sát, nghe chuyến này đi gần một năm. Quan tri phủ đi chân trước, chân sau chủ mẫu đã mang tám tiểu thiếp lên xe ngựa, bán đến kỹ viện dành cho quân đội xa xôi tận biên cương rồi phóng hỏa đốt trụi dãy nhà của tiểu thiếp từng ở.
Những tên lính biên cương người chỉ có sức lực và sức lực, gì có chuyện thương hoa tiếc ngọc. Kết thúc lại như chính chị của mình, bị hành hạ đến mất mạng. Có hơn là chị trong miếu hoang đổ nát còn là trên giường kỹ viện. Mà cũng không biết nên gọi là hơn hay thua.
Cô nghĩ kết cục chị cả và chị hai bị bán nô tì, có lẽ cũng giống .
Vậy nên giờ thành quỷ hồn, chỉ muốn nhanh chút uống bát canh kia, quên hết khổ đau kiếp này. Nhìn hàng dài phía trước, lo sợ nồi canh kia sẽ hết mất, không muốn nhớ bất cứ điều gì, muốn nhanh chóng đầu thai. Thà súc vật, ăn ngon ngủ kỹ rồi chờ đầu thai là xong một kiếp.
Bạn thấy sao?