Toàn thân ta run rẩy, không thể nhịn nữa, dùng sức cắn vào tay nàng ta.
"Cứu mạng Tiểu Điệp! Cảnh di nương muốn ta! Sắp có án mạng rồi, mẹ kế độc ác sắp Quận chúa rồi! !"
Lý Cảnh vết răng trên lòng bàn tay mình, khẽ một tiếng đầy ẩn ý.
"Hả?"
Trước khi Tiểu Điệp và những người khác vào phòng, Lý Cảnh vươn tay ôm lấy ta vào lòng.
Một mùi tùng hương bao phủ lấy ta.
Tiểu Điệp chạy vào phòng, lo lắng hét lên: "Quận chúa! Quận chúa không sao chứ!"
Nhìn lại, ta đã bị Lý Cảnh ôm trong lòng, khóc bù lu bù loa.
Tiểu Điệp ngơ ngác: "Cảnh di nương, ngươi ôm Quận chúa gì ?"
Khóe môi Lý Cảnh hơi nhếch lên, nở một nụ hiền hòa: "Nha đầu Gia Vũ này không chịu bôi thuốc, đang giận dỗi đấy."
Ta gỡ tay Lý Cảnh ra, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay nàng ta, nhanh chóng bò xuống ghế mềm.
"Ngươi bậy, rõ ràng. . . rõ ràng là ngươi!"
Tiểu Điệp che chở ta phía sau, ánh mắt Lý Cảnh đầy thù địch: "Cảnh di nương, Quận chúa nhà ta sợ hãi như , chắc chắn là ngươi bắt nạt nàng ấy rồi, đừng tưởng phu nhân không còn nữa là ngươi có thể tùy ý bắt nạt Quận chúa, Quận chúa nhà ta là bảo bối của lão gia, không ai bắt nạt nàng ấy cả!"
Nói xong, Tiểu Điệp không thêm gì nữa, kéo ta đi ra ngoài: "Đi thôi Quận chúa, chúng ta đi tìm lão gia, để lão gia lấy lại công bằng cho người!"
Trước khi đi, ta oán hận ngoái đầu Lý Cảnh một cái, thấy nàng ta vẫn giữ vẻ mặt híp mắt như cũ.
Ta tức đến mức dậm chân một cái.
5
"Lão gia, sự việc là như đó, Quận chúa khóc lóc thảm thiết trong phòng, khi nô tỳ vào thì thấy Cảnh di nương còn giữ chặt Quận chúa không buông, chắc chắn Quận chúa đã bị bắt nạt! Lão gia nhất định phải lấy lại công bằng cho Quận chúa!"
Cha ta Lý Cảnh với vẻ khó xử: "Cái này. . ."
Ta vô cùng ấm ức: "Cha. . . Cảnh di nương muốn móc mắt con."
Lý Cảnh sững người, bỗng bật khẽ: "Gia Vũ, ta chỉ khen đôi mắt ngươi đẹp thôi."
Giọng ta nhỏ dần: "Thế không phải là muốn móc mắt ta sao. . ."
Cha ta nghe xong, lập tức thở phào nhẹ nhõm như trút gánh nặng.
"Gia Vũ à, di nương con không có ý đó đâu, đừng ầm nữa, trời đã khuya rồi, về nghỉ đi."
Ta không thể tin nổi cha.
Ta bị kẻ tiểu nhân Lý Cảnh này bắt nạt, mà cha lại không hề đứng về phía ta.
Phải biết rằng. . . phải biết rằng ta sống hơn mười năm nay, chưa từng có ai đối xử với ta như .
May mà Lý Cảnh là nữ nhân, nếu nàng ta là nam nhân, ta chắc sẽ xấu hổ đến chết mất.
Thấy ta ấm ức, giọng cha cũng mềm nhũn: "Ngoan, Gia Vũ, cha có lý do của cha, sau này con sẽ hiểu."
Nói xong, cha bảo Tiểu Điệp đưa ta về nghỉ.
Trước khi đi, ta vẫn còn thấy nụ đầy ẩn ý trên gương mặt nguyệt của Lý Cảnh.
Hừ! Hồ ly tinh, khiến cha ta mê muội đến không còn biết gì!
Ta phẫn hận dậm chân một cái.
"Lý Cảnh đáng ghét, ngươi đợi đấy, sớm muộn gì ta cũng khiến ngươi phải khóc lóc van xin ta!"
6
Đêm đó, ta mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ là phòng tân hôn màu đỏ thẫm, ta mặc áo cưới đỏ ngồi bên giường đợi tân lang.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân vang lên, tấm khăn voan đỏ trên đầu ta một bàn tay to lớn vén lên.
Là. . . là gương mặt của Thái tử điện hạ Tạ Thừa Cảnh!
Ta vừa vừa e thẹn hắn.
Tạ Thừa Cảnh cúi người ôm ta vào lòng, hôn ta: "Gia Vũ, cuối cùng cũng cưới nàng rồi."
Ta vừa thẹn vừa mừng, nép mình trong lòng Tạ Thừa Cảnh, tim đập rất nhanh.
"Gia Vũ, nàng ngẩng đầu ta xem."
Ta khẽ "ừm" một tiếng, rồi từ từ ngẩng đầu lên.
Người trước mắt không còn là Tạ Thừa Cảnh nữa.
Mà là gương mặt mị của Lý Cảnh.
"A a a a a! !"
Ta sợ tới mức gào thét thất thanh.
Khi tỉnh dậy, ta vẫn còn nghe thấy Lý Cảnh trong mơ : "Đôi mắt Gia Vũ thật đẹp, móc ra vòng ngọc trai thôi."
Sau khi tỉnh dậy, ta càng thêm kiên định quyết tâm không đội trời chung với Lý Cảnh.
Nhiễm phủ này, có nàng ta không có ta, có ta thì không có nàng ta! !
7
"Quận chúa, nếu thấy khó chịu mỗi khi gặp Lý Cảnh, hay là lên chùa thắp hương cầu nguyện cho phu nhân với Thái tử điện hạ kiếp sau hạnh phúc, cũng tiện thể giải sầu luôn."
Bạn thấy sao?