Tiểu Thất, Hóa Mèo [...] – Chương 1

Tham gia show thú cưng, tôi nổi tiếng nhờ… phát điên.

Trước mặt mọi người, tôi ngoan ngoãn nằm trong lòng ảnh đế, bộ chỉ đạo mọi thứ.

Sau lưng họ, ấy đè tôi – một con mèo hóa hình người – xuống giường, giọng trầm thấp:

“Đuôi mèo đâu? Biến ra đây.”

Về sau, trước mặt mọi người, ấy thản nhiên nắm lấy cái đuôi lộ ra của tôi, cợt:

“Chuyện vợ chồng, thông cảm nhé.”

Hot search bùng nổ.

1

Tôi là Thẩm Thất, nữ minh tinh nổi tiếng nhất nhì showbiz.

Hình tượng của tôi: nàng lắm chiêu.

Nhưng thật ra tôi không cố ý đâu, tất cả chỉ vì một bí mật.

Tôi mà bị thương là biến thành mèo.

Không báo trước, chẳng biết giây nào sẽ “hóa hình.”

Trước mặt và sau lưng người khác, tôi đều giữ bí mật này rất cẩn thận.

Thậm chí, đến người thân nhất cũng không biết.

Nhưng hôm nay, trước mặt kẻ thù không đội trời chung…

Tôi… lật thuyền rồi.

2

Đóng cảnh thân mật với kẻ thù, bị ta đá xuống giường, đến mức chấn thương não.

Nằm viện ba ngày, lo ngay ngáy sợ biến thành mèo.

Kết quả là, đúng lúc hắn – Giang Hạc – đến thăm, tôi đột nhiên hóa hình.

Khi đó tôi đang mỉa mai hắn:

“Cũng là một trải nghiệm mới lạ.

“Dù sao thì không phải ai cũng có thể đóng cảnh thân mật mà quay ra… chấn thương não.

“Anh đúng không?”

Giang Hạc hơi áy náy.

Hắn gãi mũi: “Vậy giờ còn đau đầu không?”

Hắn giơ tay, đầu ngón tay chạm lên trán tôi quấn băng.

Thế rồi, ngay giây sau, phụt, tôi biến thành mèo.

Cứu mạng!!

Cái này khác gì đột nhiên… khỏa thân đâu chứ!!!

Tôi bò ra khỏi đống quần áo, lắc lắc bộ lông bù xù.

Ngẩng đầu lên, bốn mắt nhau.

Tôi hơi chột dạ.

Dù sao một người sống sờ sờ mà đột nhiên biến hình, cũng khá đáng sợ.

Nhưng Giang Hạc lại không hề tỏ vẻ bất ngờ, hắn bóp thử chân mèo của tôi:

“Ồ, còn biết biến hình à.

“Cũng đẹp đấy.”

Tôi ngẩng đầu kiêu ngạo: “Đương nhiên.”

3

“Tôi biến thành mèo, muốn trở lại hình người cần chút thời gian.

“Anh là người đầu tiên biết bí mật này, nên phải giúp tôi.”

Tôi nhảy lên bàn, thẳng vào mắt hắn.

Giang Hạc nhướn mày: “Thật chỉ có mình tôi biết sao?”

Tôi dựng cả lông: “Trọng điểm không phải chuyện đó! Trọng điểm là phải giúp tôi!

“Nếu không…”

“Nếu không thì sao?” Hắn lại định bóp chân tôi.

Tôi gạt phắt đi: “Nếu không tôi cào nát mặt , để khỏi đóng phim luôn!”

“Dữ dằn thế cơ à?”

“Ừ.”

“Vậy tôi giúp , tôi lợi gì đây?”

“Chỉ cần trong khả năng, tôi đều có thể giúp.” Tôi vỗ ngực cam đoan.

Giang Hạc thoáng sững người vài giây, sau đó dựa người vào lưng ghế sofa, khẽ : “Thật ra có một việc, cần giúp.”

Tôi: “?”

“Cô nhất định phải đồng ý, bởi vì…”

Còn chưa hết, Giang Hạc đã nhấc tôi lên, ôm vào lòng.

Anh ta cầm lấy điện thoại của tôi, nhanh như chớp nhét vào túi áo.

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì, quay đầu lại đã thấy chị quản lý Lý từ cửa bước vào.

Chị ấy chiếc giường trống không, ngẩn người: “Giang Ảnh đế, Tiểu Thất nhà tôi đâu rồi?”

Tim tôi như nhảy lên cổ họng, bám vào cánh tay Giang Hạc ra.

“Cô ấy à,” Giang Hạc thản nhiên trả lời, “vừa bảo tôi là không khỏe, muốn nghỉ ngơi vài hôm, nên đi rồi.”

“Đi rồi?!” Giọng chị Lý cao vút, chỉ vào đống quần áo trên giường, “Nghệ sĩ nhà tôi trần truồng ra ngoài à?”

Tôi dùng móng vuốt che mặt.

Mất mặt chết đi !!

“Cụ thể thì chị cứ gọi điện hỏi ấy,” Giang Hạc vẫn điềm tĩnh, “Tiểu Thất nhà chúng tôi đói rồi, phải về ăn cơm thôi.”

Anh ta xách tôi lên, đưa qua đưa lại trước mặt chị Lý, sau đó ung dung rời đi.

4

Ra khỏi phòng bệnh, Giang Hạc bắt đầu chạy bộ.

Thậm chí còn không thèm chờ thang máy, leo cầu thang bộ xuống.

Vừa lên xe, điện thoại của tôi đã đổ chuông.

“Ừm… tâm trạng không tốt, tôi ra ngoài dạo chút.

“Có mặc đồ, tôi thay đồ rồi… không khỏa thân!!

“Đạo diễn bảo tôi nghỉ ngơi, , tạm biệt.”

Cúp máy, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Còn chưa kịp thư giãn hoàn toàn, giọng Giang Hạc đã vang lên: “Tôi nhận một chương trình show thú cưng.”

“Ừ?” Tôi hơi khó hiểu, “Theo tôi biết, hình như không nuôi thú cưng mà?”

“Hay định đi mua một con ở cửa hàng thú cưng?”

Cách này cũng , bị phát hiện thì khó tránh khỏi một trận bão mạng.

Ánh mắt Giang Hạc bỗng sắc lẹm tôi chằm chằm.

“Anh… không định bảo tôi đi theo tham gia show chứ?”

“Tiểu Thất đúng là thông minh,” Giang Hạc gãi gãi cằm tôi, “chính là giúp việc này.”

“Không , tuyệt đối không.”

Tôi nổi đóa. Tôi là con người sống sờ sờ.

Không phải mèo thật, Giang Hạc đầu óc nghĩ gì ?

Tôi định nhảy cửa sổ trốn.

Kết quả, chân vừa nhấc lên đã bị ta túm lấy gáy.

Ánh mắt ngang tầm tôi, ta nhẹ giọng: “Không đồng ý cũng không sao, tôi đưa về gặp chị quản lý. Dù sao tôi cũng rất lo lắng, không dám gánh trách nhiệm này.”

Tên này… đe dọa tôi.

Có thể nhịn sao?

Tôi quay mặt đi không thèm ta.

Nhưng ta lập tức bộ định xuống xe.

“Thôi , tôi không ép.

“Tôi sẽ chị quản lý nhất định phải chăm sóc tốt cho .”

Tôi vội vàng đè tay ta lại: “Thôi rồi, tôi đi!”

5

Người ta , ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu.

Trước khi show lên sóng, Giang Hạc đặc biệt căn dặn:

“Không chuyện trước ống kính.

“Không lườm tôi hay đánh tôi.

“À, nhất định không đánh nhau với mấy con thú khác.”

Tôi đồng ý, không ngờ, ngày đầu chương trình phát sóng, tôi đã đánh nhau với một con chó ngay trước máy quay.

6

Chương trình mời cả đối thủ không đội trời chung của tôi – Ôn Ninh.

Cô ta nuôi một con chó Corgi, tên là Đậu Đậu.

Rất đáng ghét, mà mồm cũng độc.

Chương trình kết hợp giữa livestream và ghi hình.

Để quảng bá, đạo diễn chọn livestream phần ra mắt.

Tôi mặc chiếc váy công chúa mà Giang Hạc mua, ngẩng cao đầu đi trên thảm đỏ.

Lúc đó, bình luận trên livestream:

【Đây là mèo của Giang Hạc sao? Lông nó trắng và bồng bềnh quá.】

【Mắt nó màu xanh kìa.】

【Trời ơi, mèo ngoan, để dì thơm một cái nào.】

Tôi đang vui vẻ thì một giọng chói tai vang lên.

“Con mèo xấu thế này mà cũng tham gia show à?”

Ai dám đám thế?

Tôi quay phắt lại, một cái mông to tướng đập ngay vào mắt.

Tôi: “…”

“Cậu đang tôi đấy à?”

Tôi vung một cú vào mông con Corgi.

Nó giật mình quay lại, trừng mắt tôi: “Ngoài ra thì còn ai?”

Tôi đảo mắt quanh, trên thảm đỏ giờ chỉ còn tôi với con Corgi.

Những thú cưng khác đã sớm nhảy vào lòng chủ nhân để nũng rồi.

Nhìn về phía cuối thảm đỏ, tôi thấy Giang Hạc đứng đó.

Hôm nay mặc một bộ đồ thể thao màu xám.

Một tay đút túi, đôi mắt đen nhánh mang ý , vẫy tay với tôi: “Tiểu Thất.”

Cơn giận của tôi xẹp xuống ngay lập tức, không thể vì chuyện nhỏ mà hỏng đại cục.

Tôi bước qua con Corgi, ung dung đi về phía Giang Hạc.

Kết quả…

Con Corgi mở miệng: “Mày béo thế, không giống chủ của tao, vừa gầy vừa xinh đẹp.”

Tôi: “!!!”

Cái này thì không nhịn .

7

Tôi với con Corgi lao vào đánh nhau ngay trên thảm đỏ.

Bình luận nổ tung:

【Đây là minh chứng sống cho câu “chó mèo không đội trời chung” à?】

【Trời ơi, chúng nó ghét nhau đến mức này luôn hả, ra tay không hề nương .】

【Ôi ôi, Tiểu Thất đáng thương của tôi, lông cũng bị cắn rụng rồi.】

【Đậu Đậu của chúng tôi cũng đáng thương lắm, mặt mũi bị cào nát rồi.】

Còn có người không sợ chuyện lớn:

【Vừa gửi video này cho tôi, đau bụng luôn.】

【Đánh mạnh hơn đi!!!】

Giang Hạc cũng không giữ bình tĩnh.

“Tiểu Thất, dừng tay!”

Anh chạy tới trong hai ba bước, chẳng chút phong độ nào.

Giơ tay nhấc bổng tôi lên: “Đừng giận, đừng giận mà.”

Ôn Ninh cũng xách váy chạy tới, kéo Đậu Đậu ra sau lưng.

Giọng ta mềm mại: “Chuyện gì xảy ra ?”

Tôi bị Giang Hạc giữ chặt trong lòng, chỉ có thể căm tức trừng mắt con chó.

Giang Hạc bình thản: “Đánh nhau thôi mà.

“Tiểu Thất nhà chúng tôi bình thường ngoan lắm, không bao giờ ra tay đánh nhau đâu,” vừa vuốt lông tôi vừa như lẽ dĩ nhiên, “chắc chắn là chó nhà gì đó khiến ấy không vui, nên mới mất bình tĩnh như .”

Ôn Ninh: “???”

Tôi: Ôi trời, người tốt quá mà!

Tôi lập tức chui ra khỏi lòng Giang Hạc, bắt đầu “diễn giải”.

Tôi chỉ vào mặt mình, mím môi nhăn nhó: 【Nó tôi xấu.】

Giang Hạc lạnh nhạt: “Chó nhà bảo Tiểu Thất nhà tôi xấu.”

Tôi lại lấy móng vuốt vỗ vào bụng mình: 【Còn bảo tôi béo!!!】

Giang Hạc tiếp tục dịch: “Còn Tiểu Thất nhà tôi béo.”

Tôi hài lòng, ngẩng đầu ngồi trên cánh tay của Giang Hạc.

Bình luận tràn ngập màn hình:

【Vừa rồi tôi có thấy một con mèo mách tội đúng không?】

【Người phía trên không nhầm đâu, không chỉ mèo mách tội, chủ nó còn nghe hiểu cơ.】

Mặt Ôn Ninh lúc xanh lúc trắng, sau đó ỉu xìu : “Tôi sẽ về dạy dỗ lại Đậu Đậu đàng hoàng, Giang ca đừng giận nữa.

“Được không?”

Đôi mắt ta lấp lánh, chằm chằm vào Giang Hạc.

Còn mang chút giọng nũng nịu, khiến không khí xung quanh lập tức trở nên mập mờ.

Cư dân mạng lập tức sục sôi:

【Chuyện gì thế này? Sao bầu không khí này lại “hút” chứ?】

【Ngôi sao độc miệng VS công chúa nhỏ yếu đuối.】

【Trời ơi, tôi có lạc vào một show hẹn hò không ?】

Tôi không chịu nổi thái độ của ta, buột miệng “Ghê tởm” một tiếng.

Giang Hạc: “!!!”

Bình luận nổ tung:

【Xin hỏi, vừa rồi con mèo này tiếng người đúng không?】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...