Hạ Anh chỉ vào chỗ trang sức trên bàn, phẫn nộ : “Bộ trâm cài đầu bằng vàng bạc, ngọc trai mà đại tiểu thư thích nhất, giờ chỉ còn lại chiếc trâm cài hình cây này thôi. Đại tiểu thư lo lắng số trang sức còn lại cũng không giữ , nên mới mượn danh nghĩa tặng quà sinh thần cho người, sai nô tỳ mang tất cả những thứ quý giá này đến đây.”
Trong lòng Diệp Mạt Sơ trào dâng lửa giận, nàng vỗ bàn một cái, : “Quá đáng!”
Nàng đã cảm thấy kỳ lạ, chỉ là một dịp sinh thần, tại sao tỷ tỷ lại tặng cho nàng nhiều trang sức quý giá như , hóa ra là vì lý do này.
Thu Sương cũng tức giận không thôi, muốn mắng chửi vài câu, thân là nha hoàn, nàng không tiện năng bất kính với mẹ chồng của đại tiểu thư, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve lưng tiểu thư nhà mình, an ủi trong im lặng.
Hạ Anh đi đến bên bàn, lấy hết số trang sức trong hộp gỗ đàn hương chạm khắc hoa văn ra, mở ngăn bí mật bên dưới, lấy ra một xấp địa khế, đưa cho Diệp Mạt Sơ: “Đây là cửa hàng, nhà cửa, ruộng vườn của đại tiểu thư ở kinh thành, đại tiểu thư muốn nhị tiểu thư tạm thời giữ hộ người.”
Trước đây nàng vẫn luôn khó xử, không biết phải với nhị tiểu thư về chuyện địa khế như thế nào để nhị tiểu thư không nghi ngờ, không ngờ nhị tiểu thư lại tinh ý, chỉ cần qua trang sức đã đoán ra manh mối.
Diệp Mạt Sơ nắm chặt xấp địa khế, sắc mặt căng thẳng, truy hỏi: “Vậy đại gia thì sao? Tỷ tỷ là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, hắn lại nhẫn tâm tỷ tỷ bị ức h.i.ế.p như ?”
Nói đến đây, nước mắt Hạ Anh lại tuôn rơi: “Lão thái thái Nghiêm gia lấy cớ đại tiểu thư nhiều năm không có con, mượn danh nghĩa khai chi tán diệp cho Nghiêm gia, trước sau đã nạp cho gia năm phòng thiếp thất.”
Diệp Mạt Sơ nhíu mày: “Năm phòng?”
Hạ Anh gật đầu đáp: “Đúng , năm phòng. Bốn phòng trước kia cũng tạm , dung mạo tính không ai sánh bằng đại tiểu thư, đại gia vẫn đối xử với đại tiểu thư rất đúng mực, còn đặc biệt đến xin lỗi đại tiểu thư, rằng nạp những thiếp thất đó chỉ là vì muốn có con nối dõi, còn sau khi những thiếp thất đó sinh con, sẽ đưa hết đến cho đại tiểu thư nuôi dưỡng.”
“Nhưng sau đó, một người em họ xa của đại gia đến tá túc, từ đó về sau, tâm tư của đại gia không còn đặt trên người đại tiểu thư nữa.”
“Sau đó, vị biểu tiểu thư kia đột nhiên có thai, đó là đứa con đầu lòng của đại gia, lão thái thái Nghiêm gia vui mừng khôn xiết, lập tức quyết định đưa vị biểu tiểu thư kia vào cửa quý thiếp, từ đó về sau, gia gần như đêm nào cũng ở trong phòng quý thiếp kia.”
Diệp Mạt Sơ tức giận đến run cả người, nghiến răng mắng: “Vô sỉ, ti tiện, thật không biết xấu hổ.”
Tỷ tỷ là người kiêu ngạo như , lại phải chịu ấm ức thế này, trong lòng chắc hẳn rất tủi thân.
Nghĩ đến đây, Diệp Mạt Sơ đau lòng không thôi, khóe mắt lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi: “Lúc đó tỷ tỷ, có tức giận lắm không?”
Hạ Anh thở dài một tiếng: “Đại tiểu thư lúc đó không chịu, còn đề cập đến chuyện hòa ly, lão thái thái Nghiêm gia , đại tiểu thư không có con, phạm vào thất xuất, nếu muốn rời đi cũng chỉ có thể bị hưu, không thể hòa ly.”
Diệp Mạt Sơ lạnh lùng : “Bà ta bậy, theo luật lệ Đại Thịnh, ‘vô tử’ là chỉ ‘thê tử năm mươi tuổi trở lên mà không có con’, tỷ tỷ mới ngoài hai mươi, sao có thể là ‘vô tử’.”
Hạ Anh gật đầu: “Đại tiểu thư lúc đó cũng như , lão thái thái Nghiêm gia Hầu gia chúng ta…, đại tiểu thư mất hết mặt mũi, không thể phản bác nữa, cũng hoàn toàn hết hy vọng với Nghiêm gia.”
“Đại tiểu thư còn , cho dù có hòa ly, trở về Hầu phủ, thì cuộc sống cũng chẳng khá hơn là bao, chi bằng cứ mặc kệ bọn họ muốn gì thì .”
Lời của Hạ Anh tuy có chút úp mở, Diệp Mạt Sơ đã đoán , những lời lão thái thái Nghiêm , chắc chắn không phải là lời hay ý đẹp gì.
Ông nội của Diệp Mạt Sơ, lão Thành An Hầu Diệp Lân, võ nghệ cao cường, mưu lược hơn người, dựa vào chiến công hiển hách mà phong tước, lại càng tiên đế tin tưởng vì công lao cứu giá.
Nhiều năm trước, lão Thành An Hầu Diệp Lân qua đời, cha của Diệp Mạt Sơ, Thành An Hầu Diệp Vinh hiện giờ, dựa vào ân huệ của tổ tiên mà thừa kế tước vị.
Tuy rằng Diệp Vinh cũng sử dụng binh khí rất giỏi, lại là người đầu óc đơn giản, ngạo mạn tự đại. Dựa vào danh tiếng của lão Thành An Hầu, hắn ta có hai cơ hội dẫn binh đánh giặc, không những không lập công danh mà còn do hành hấp tấp, dẫn đến thất bại liên tiếp.
Tiên đế niệm lão Thành An Hầu hai lần liều mình cứu giá, chỉ cách chức Diệp Vinh, không tước đoạt tước vị.
Tước vị của Diệp Vinh tuy bảo toàn, lời tiên đế trách mắng Diệp Vinh là “đồ vô dụng” trong thư phòng, không biết bằng cách nào lại truyền ra ngoài cung.
Sau đó, cho dù là quan to quý tộc hay thường dân bá tánh, hễ nhắc đến Thành An Hầu Diệp Vinh, đều chỉ có những lời chê bai.
Thậm chí còn có lời đồn rằng, tước vị Phủ Thành An Hầu, e là không giữ nữa.
Trong một khoảng thời gian dài, hạ nhân Phủ Thành An Hầu ra ngoài việc, đều không dám chủ nhà mình là Thành An Hầu, sợ bị người ta khinh thường, chế giễu.
Năm đó, đại tiểu thư Diệp gia Diệp Thanh Ngô dung mạo xinh đẹp , tính ôn hòa, rất có tiếng tăm trong số những chưa xuất giá ở kinh thành, là khách quen trong những buổi tiệc tùng của các tiểu thư khuê các.
Nhưng từ khi Thành An Hầu bị cách chức ở nhà, Diệp Thanh Ngô rất ít khi nhận thiệp mời. Đến tuổi cập kê, lại càng không có ai đến cửa cầu hôn, hôn sự có thể là vô cùng khó khăn.
May mắn thay, thế tử Phủ Thành An Hầu, huynh trưởng của Diệp Mạt Sơ, Diệp Ngọc Sâm, thừa hưởng sự thông minh và dũng cảm của lão Thành An Hầu Diệp Lân.
Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi sau khi vào vệ sở, hắn đã dựa vào bản lĩnh dám đánh dám , từng bước leo lên vị trí Vệ Chỉ Huy Sứ.
Danh tiếng đang bên bờ vực sụp đổ của Diệp gia, lúc này mới dần dần khôi phục.
Những gia đình quyền quý trước kia dường như biến mất khi Phủ Thành An Hầu sa cơ thất thế, lại một lần nữa nồng nhiệt bái phỏng, thậm chí còn có không ít nhà đến cửa cầu hôn, có người muốn mai mối cho Diệp Ngọc Sâm, cũng có người muốn cưới Diệp Thanh Ngô. Thành An Hầu phu nhân đã chọn Nghiêm Cảnh Tri trong số rất nhiều người cầu hôn.
Nghiêm gia mấy đời quan, Nghiêm Cảnh Tri ôn văn nho nhã, phong độ có thừa, xét về cử chỉ lời , cũng là người chính trực thẳng thắn, đứng cùng Diệp Thanh Ngô, trông rất xứng đôi vừa lứa.
Nghiêm Cảnh Tri xuất thân là tiến sĩ nhì, lại bổ nhiệm vào chức quan có thực quyền ở địa phương, tương lai có thể là rộng mở.
Lúc ban đầu vào, đây quả thực là một mối hôn sự môn đăng hộ đối tốt đẹp, Diệp Mạt Sơ còn thay tỷ tỷ vui mừng.
Nào ngờ, cuối cùng lại thành ra thế này.
Càng đáng hận hơn là, vốn tưởng Nghiêm Cảnh Tri là một quân tử ôn hòa, nào ngờ lại là kẻ bạc bạc nghĩa, giả dối ti tiện.
Bạn thấy sao?