Tiểu Thái Giám Ấm [...] – Chương 8

"Lục đệ, Tam ca mời ngươi đến thiên lao khách."

"Ngươi vì một nam nhân mà dám thủ với Hoàng tử! Người đâu, người đâu!"

Hắn ta gào thét hồi lâu, bên ngoài không một ai đáp lại.

Lục hoàng tử bị lôi đi, Lâm Uyên cởi áo ngoài của mình quấn lấy ta rồi bế về Đông cung.

Ta vòng tay qua cổ hắn, dùng chút tỉnh táo còn sót lại hỏi khẽ: "Tỷ tỷ của ta thế nào?"

"Yên tâm, nàng ấy rất an toàn, bọn ta đã lấy chứng cứ phản quốc của hắn ta."

Ngọn lửa trong cơ thể như sắp thiêu rụi lý trí của ta.

Ta lẩm bẩm: "Đưa ta ngâm... ngâm trong nước lạnh..."

Hắn gương mặt đỏ bừng của ta, lập tức hiểu ra: "Nam Tuyết, ta sẽ giải độc cho nàng."

Màn the trong điện buông xuống, bóng một nam một nữ quấn quýt bên nhau.

Ta như đang bay bổng giữa tầng mây, người trước mặt là điểm tựa duy nhất, cảm giác vừa đau đớn vừa khoái lạc kỳ lạ.

Hắn ôm chặt eo thon của ta, tận cùng triền miên, gọi tên ta lặp đi lặp lại: "Nam Tuyết, Nam Tuyết, Nam Tuyết..."

Giữa những gợn sóng, ánh sáng trắng bừng lên, hoa thơm cỏ lạ, vạn đạo hào quang.

12

Khi tỉnh lại, toàn thân ta như rã rời.

Lâm Uyên ghé lại gần: "Nàng tỉnh rồi?"

Hắn đút thuốc cho ta, kể về hình hiện tại: "Âm mưu của Lục đệ đã bị vạch trần, phụ hoàng đã giáng hắn ta xuống thứ dân. Liêu quốc đã phát chiến tranh ở biên cương, triều đình thiếu tướng lĩnh, ta đã chủ xin ra tiền tuyến diệt giặc."

Hắn đặt bát xuống, dịu dàng nắm tay ta: "Nam Tuyết, nàng ngoan ngoãn đợi ta trở về không? Khi về ta sẽ cho nàng một thân phận chính thức."

Tiểu Nguyệt bưng trái cây xuất hiện ở cửa, thấy cảnh này vội vàng lui ra.

"Điện hạ, Liêu quốc biết chúng ta phản bội họ, sẽ không còn cho chúng ta thuốc giải nữa. Ta muốn đưa tỷ tỷ đến Dược Vương cốc giải độc trước."

"Ta sẽ phái người hộ tống các nàng đi."

"Không cần đâu, ngài hãy bảo trọng."

Hắn nhét ngọc bội đeo bên mình vào tay ta, đặt lên môi ta nụ hôn nhẹ nhàng.

"Thế đạo nhiễu nhương, nàng và tỷ tỷ cứ ở lại Dược Vương cốc, đợi ta khải hoàn sẽ đến đón các nàng."

Sau khi Lâm Uyên đi, tỷ tỷ bước vào, ta muốn lại thôi: "Nam Tuyết, cả nhà ta đều là nạn nhân trong cuộc tranh giành hoàng quyền, muội và điện hạ không hợp nhau đâu. Sau khi giải độc chúng ta đi chu du thiên hạ, tung cánh bay cao nhé."

"Tỷ tỷ, chuyện giữa ta và hắn để sau này tính, hiện giờ điều quan trọng nhất là giải độc. Thù lớn của chúng ta chưa báo , từ nay chúng ta lấy lại họ của mình, Giang Nam Tuyết, Giang Nam Nguyệt, đường đường chính chính báo thù cho cả nhà."

Tỷ tỷ ôm chặt ta: "Được."

Ba ngày sau, bọn ta chia tay, Lâm Uyên dẫn quân Bắc tiến, ta và tỷ tỷ xuôi về phía Nam.

Cuối cùng sau nửa tháng đã đến Dược Vương cốc.

Dược Vương chữa trị cho bọn ta, vì đã trúng độc nhiều năm nên ít nhất phải mất một tháng mới có thể thanh tẩy hết độc tố trong cơ thể.

Ta đi đến sườn núi vắng vẻ, với sườn núi không một bóng người: "Ra đi."

Không ai đáp lời.

Ta rút d.a.o găm, kề vào cổ mình: "Ra đây."

Hai người áo đen từ trên cây nhảy xuống, cung kính hành lễ.

"Giang nương có gì sai bảo?"

Từ khi rời kinh thành, ta đã cảm nhận có ám vệ trong bóng tối, hộ tống suốt đường đi.

"Các ngươi là người của Thái tử? Có liên lạc với ngài ấy không?"

Họ gật đầu.

Ta hỏi họ về hình chiến sự phía trước.

Liêu quốc đã chuẩn bị sẵn sàng, bày mưu tính kế cho trận chiến này nhiều năm, Lục Hoàng tử và đồng đảng đã bán bản đồ phòng thủ quân sự của Đại Trưng, Lâm Uyên dẫn quân đối địch đang gặp khó khăn.

Ta bàn bạc với tỷ tỷ, ta muốn ra tiền tuyến giúp Lâm Uyên.

Một là đối phương là Liêu quốc, ta muốn tự tay báo thù, hai là Lâm Uyên đã cứu bọn ta, ta muốn báo đáp ân của hắn.

Tỷ tỷ quyết định cùng ta xuất phát.

Một tháng sau, hai người bọn ta mặc nam trang, cùng ám vệ đến chiến trường phía trước.

Trong đại trướng, Lâm Uyên quay người thấy ta, ánh mắt bừng sáng, lao đến ôm chặt lấy ta, những người khác tinh ý lui ra ngoài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...