Bất kể tôi ấn đài nào, cũng đều phát sóng về chuyện của nhà họ Trần.
Một nhà ba người nhà họ Trần bị đột tử ngay trong trang viên của mình.
Là người hầu trong nhà phát hiện ra.
Trần Kim Phú c.hết trên giường, toàn thân đầy những vết cào đầy ma/u, không còn một mảnh da nào nguyên vẹn.
Thi thể của Trương Ngọc Lan thì tìm thấy dưới tầng hầm, cơ thể bà ta xoắn lại như bánh quẩy, cả căn phòng bị ma/u nhuộm đỏ.
Về phần con trai Trần Dư Hàng của họ, cậu bé tìm thấy khi trên người đầy vết cắn giống như dấu răng.
Theo phán đoán của pháp y, thì có lẽ thằng bé đã bị các loại vật nhỏ như thỏ hoặc chuột cắn c.hết.
Tuy nhiên, ngoại trừ ba người họ, tất cả nhân viên và người hầu trong trang viên đều bình yên vô sự.
Vấn đề này đang bùng nổ ở trên Internet.
"Uầy ảo thật sự, c.hết đau đớn như mà trong nhà không ai phát hiện!"
"Gặp kẻ thù rồi, dính phải họa diệt môn."
"Cái này không giống với chuyện con người có thể , nghe cảnh sát tại hiện trường không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào."
"Tôi nghe cảnh sát còn phát hiện ở nhà ông ta có một người phụ nữ đi.e^n, ôm xác một đứa bé không chịu buông ra. Trong nhà họ còn có một đàn tế!"
"Uầy uầy, có thật không? Bọn họ thực hiện nghi thức tà giáo ở nhà à? Xong rồi bị phản phệ?"
…………
Tôi vui vẻ lướt điện thoại.
Năm nay danh hiệu nhân viên xuất sắc lại về tay tôi rồi.
Cùng lúc đó, trên màn hình máy tính trong cửa hàng hiện lên một tin nhắn.
"Nhận khen ngợi đánh giá năm sao từ khách hàng Cố Án Mai (2002-2012). Hãy tiếp tục phát huy nhé!"
Tôi điều hành một cửa hàng tang lễ, tôi chỉ nhận đơn hàng từ người c.hết.
Thời gian quay trở lại mười ngày trước.
"Hãy nhớ đánh giá năm sao nhé khách !"
Tôi vừa mới dặn dò khách hàng xong thì chuông cửa đón khách vang lên.
Người tới là một bé khoảng mười tuổi.
Mái bằng, mắt to, mặc một chiếc váy đỏ bạc màu vì giặt nhiều lần.
Cô bé ôm một con búp bê bằng vải, nhút nhát sợ sệt tôi: "Chào chị, xin hỏi chị có thể giúp em tìm em em không ạ?"
Ngoại truyện: Cố Án Mai
1.
Cố Án Mai sinh ra trong một gia đình bình thường ở Mông Thành.
Dù không giàu có cũng lớn lên trong thương của cha mẹ.
Năm bé 9 tuổi, mẹ sinh đã mang thai một em bé.
Dưới sự mong chờ của cả nhà, cuối cùng em A Trúc cũng chào đời.
Từ đó trở đi, việc đầu tiên Cố Án Mai mỗi ngày sau khi thức dậy cũng chính là việc cuối cùng trước khi đi ngủ, đó là đi xem em .
Mẹ trêu : “Em con xấu xí như , con ngày nào cũng ngắm không thấy chán sao?”
Cố Án Mai lập tức phản bác: "Em không xấu, em đáng !"
Sau đó tiếng của ba mẹ tràn ngập cả căn phòng.
Gia đình họ cứ hạnh phúc như .
Tuy nhiên, những ngày đó rất nhanh đã bị vỡ!
Hôm đó Cố Án Mai đi học về, bé đã thấy rất nhiều cảnh sát đứng trước cửa nhà.
Cô bé không thấy mẹ đâu, chỉ thấy ba đang lo lắng gì đó.
"Có vẻ như đứa trẻ bị bắt cóc."
Những người hàng xóm tụ tập quanh cầu thang, thì thầm chuyện.
"Nghe là bà mẹ đưa con ra ngoài đi dạo, nháy mắt một cái đã không thấy con đâu! Xe đẩy thì vẫn còn đó, đứa bé thì đã biến mất. Chắc chắn là bị bắt cóc rồi!"
"Ôi, bọn buôn người bây giờ hoành hành quá! Cướp con của người khác giữa thanh thiên bạch nhật."
“Thật đáng thương, người mẹ có khi buồn bực mà c.hết mất.”
"Thôi không nữa, tôi phải về trông cháu trai tôi đây. Không chủ quan nữa."
…
Cố Án Mai không thể tin vào điều mình vừa nghe.
Cô bé lao vào nhà kéo tay áo của ba, lắc lắc.
"Ba ơi, em con đâu? Em con đâu rồi??"
Một cảnh sát trẻ tuổi cúi xuống bé: “Em à, bọn nhất định sẽ giúp em tìm em .”
"Oa--"
Cố Án Mai không nhịn mà khóc lên.
Cô bé không nghe cha với cảnh sát gì, bé chỉ biết em mình đã mất tích!
2.
“Mẹ ơi ăn cơm thôi.”
Cố Án Mai cẩn thận bưng bát đi vào phòng.
Triệu Chi Văn ngồi bất trên giường.
"Mẹ ơi, ăn đi..."
"Tiếng khóc." Triệu Chi Văn đột nhiên , cứ thần thần bí bí: "Suỵt, con có nghe thấy không? Cục cưng đang khóc đấy!"
Bà ấy cứ đứng lên ngồi xuống, rồi đi.e^n cuồng lục lọi khắp nhà, lẩm bẩm: "Là tiếng khóc, tôi nghe thấy rồi, là cục cưng đang khóc. Là ở đây à? Hay ở đây? A Trúc, A Trúc!"
Cố Án Mai cảm thấy hơi sợ: "Mẹ ơi..."
"Ahhh!! Nó đâu rồi! Con tôi đâu?!"
Bà ấy bắt đầu đập đồ đạc một cách đi.e^n cuồng, rồi cuối cùng mệt mỏi thì ngồi xổm xuống đất khóc nức nở: "A Trúc, mẹ có lỗi với con..."
Cố Án Mai không nhịn nữa, lao ra khỏi nhà, mặt đầy nước mắt.
Từ lúc em mất tích mẹ vẫn luôn như , còn ba thì vắng nhà cả ngày để đi tìm em .
Gia đình bé đã thay đổi, bởi vì em đã mất tích!
Chỉ cần em trở về, thì mọi chuyện sẽ trở lại như xưa!
Cố Án Mai lau nước mắt, quyết định bắt đầu tìm kiếm từ khu vực xung quanh.
"Em ơi, em , em ở đâu?"
Trời dần dần tối sầm đi.
Cô bé đã chạy qua nhiều con phố.
Nỗi thất vọng và sự sợ hãi đan xen trong lòng.
Đột nhiên, bé nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé.
Sau khi cẩn thận xác định nó, xác nhận âm thanh phát ra từ công viên đối diện.
"Em , là em sao?"
Cô bé vươn đôi chân và chạy sang phía đối diện…
Sau khi bò dậy, Cố Án Mai xoa đầu.
Đầu vang lên những tiếng ong ong bên trong lại trống rỗng.
“Tôi, tôi đang muốn gì? Tôi là ai? À, hình như tôi đang tìm em ."
Cô bé ngơ ngác xung quanh, cuối cùng đi về hướng ngược lại với nhà.
Mà phía sau bé, là tiếng hét và cảm thán của mọi người, ma/u vương vãi khắp mặt đất cùng với thứ không có sự sống…
Đó chính là bé.
3.
Trong mười năm qua, Cố Án Mai chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em mình.
Nhưng vẫn không có tin tức gì.
Mãi cho đến cách đây không lâu, bé chợt cảm nhận sự tồn tại của em mình.
Theo hơi thở, bé đến trước cửa một trang viên cực kỳ sang trọng.
"Em ở bên trong!"
Cô bé vô cùng vui mừng, đang định bước vào thì lại bị một bức tường vô hình chặn lại.
Cố Án Mai không vào , chỉ có thể ngồi canh ở cửa trang viên.
Một ngày, hai ngày…
Người bên trong ra ra vào vào không hề thấy em đâu.
"Tiểu Mai, chúng ta không thể vào đây ."
Tiểu Hoa đang bắt chéo chân trên cây.
Tiểu Hoa là linh hồn lang thang của khu phố này, cũng là thân mới của Cố Án Mai.
"Tôi muốn tìm em ."
Ánh mắt Cố Án Mai kiên định.
Tiểu Hoa biết đây là chấp niệm của bé, chỉ có thể thở dài trong lòng.
Tiếu Hoa bay xuống cành cây: "Tôi biết một người có thể giúp bồ."
"Ai?"
Tiểu Hoa báo cáo một địa chỉ.
Cố Án Mai nghe xong liền cúi đầu: "Tôi biết chị ấy. Nhưng mà chị ấy rất đắt. Lần trước, chị xinh đẹp trong bệnh viện kia đã tiêu hết sạch của cải để chị ấy."
Tiểu Hoa tiến lại gần, kề tai nhỏ: “Đó là vì chị ta là một con ma ngốc nhiều tiền! Yên tâm đi, chị ấy sẽ tiếp bồ. Chỉ cần chị ấy nhận, kể cả không mất tiền thì chị ấy cũng giúp bồ tìm lại em ."
4.
Cố Án Mai theo gợi ý của Tiểu Hoa và tìm thấy Thích Thất.
Thích Thất cũng nhận đơn hàng như bé mong muốn.
"Chính là chỗ này."
Cô bé đưa Thích Thất đến trang viên nơi em ở.
"Cô , đây là trang viên tư nhân, người lạ không thể tới gần."
Một nhân viên bảo vệ đến cảnh báo ấy.
Thích Thất gật đầu: “Được.”
Cố Án Mai không thể tin nổi: "Cứ như mà đi ạ?"
Thích Thất liếc hệ thống an ninh kiên cố như thùng sắt xung quanh: “Loại nhà có tiền này không phải chúng ta muốn gặp là có thể gặp.”
"Vậy sao bây giờ?"
“Đường này không thông, thì tìm đường khác.”
Điều Cố Án Mai không ngờ tới là Thích Thất bắt chước mình, ngồi canh ở cổng trang viên.
Không mất nhiều thời gian ấy đã nhận ra thái của Trương Ngọc Lan.
“Thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu hàng tuần bà ta đều đến nhà bà Dương chơi mạt chược.”
Cố Án Mai gãi đầu: "Cho nên?"
"Cho nên, phải trông cậy vào em rồi."
Cố Án Mai vào nhà bà Dương dễ như trở bàn tay.
Bắt đầu dọa bọn họ mỗi đêm.
Một nhà bà Dương bị Cố Án Mai dọa cho sứt đầu mẻ trán, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, chỉ có thể cầu Thần bái Phật khắp nơi, hỏi thăm ở đâu có cao nhân dân gian.
Lúc này thì Thích Thất xuất hiện.
Sau khi thực hiện một loạt pháp sự mang tính tượng trưng tại nhà bà Dương, trong nhà quả nhiên đã yên tĩnh lại.
Sự phiền toái khiến cả nhà bà Dương đau đầu nhiều ngày đã giải quyết, bà Dương hoàn toàn bị mê muội.
Không tới việc vạn ân vạn tạ cho Thích Thất, lại còn đi khắp nơi kể lại cho mọi người.
Cơn gió này tất nhiên cũng thổi vào tai Trương Ngọc Lan.
"Nhìn xem, họ đến mời chị rồi này."
Cố Án Mai giơ ngón tay cái lên.
Chị vẫn là nhất.
5.
Những gì xảy ra tiếp theo phi thường thuận lợi.
Thích Thất vào nhà họ Trần, lợi dụng ma/u của Trần Kim Phú để hỏng bức tượng Đồng Nữ.
Trương Ngọc Lan không có chủ kiến, chỉ có thể từng bước từng bước đi vào mạng nhện do dệt sẵn.
Không có trận pháp bảo vệ, Cố Án Mai tiến vào trang viên.
Cuối cùng cũng thấy em đã c.hết từ lâu của mình.
Còn có người hình như là mẹ của bé.
Mặc dù bé đã không còn nhớ rõ nữa một tiếng “A Mai” kia vẫn khiến nội tâm vốn an tĩnh của bé cảm thấy chua chát.
Trần Kim Phú và Trương Ngọc Lan đã c.hết.
Cô bé đến ngăn em đang đi.e^n cuồng lại : “Chị Thích phải có mức độ.”
Cô bé đưa em đến trước mặt Triệu Chi Văn.
Biết rõ bà ấy không thể thấy hay cảm nhận bọn họ, vẫn ôm bà ấy một cái.
Sau mười năm xa cách, ba mẹ con cách biệt âm dương ôm lấy nhau.
Tâm nguyện đã thực hiện, chấp niệm cũng không còn nữa.
Cố Án Mai nắm lấy tay Cố Án Trúc, bước vào con đường luân hồi đã chờ đợi từ lâu.
(Hết.)
Bạn thấy sao?