Tôi sợ hãi đến mức vội vàng nhắm chặt mắt, toàn thân run lên bần bật.
Lúc này, tôi nghe thấy giọng bé lí nhí: "Cô ấy lại ngủ rồi."
Người phụ nữ trung niên thở dài, buông một tiếng "haiz" đầy tiếc nuối: "Đáng lẽ còn muốn mách nước cho ấy một cơ hội giàu, xem ra ấy lại chẳng có duyên phận này rồi."
Tim tôi bỗng thắt lại.
Tôi nhớ đến những câu chuyện về "Tiểu Quỷ Tống Tài" (小鬼送财) mà tôi từng nghe kể, chính là chuyện ma quỷ đến tận nhà để biếu tiền.
Phải chăng… phải chăng tôi đã bỏ lỡ một cơ hội đổi đời, bỏ lỡ hàng chục tỷ rồi sao?
Vừa nghĩ đến đó, tôi lại nghe thấy giọng trong trẻo của bé vang lên: "Túi tiền dưới gầm cầu hồ nhân tạo kia, nếu không có ai lấy thì sắp bị nước ngâm nát hết rồi."
Giọng người phụ nữ trung niên vội vàng ngắt lời: "Suỵt! Đừng có lung tung. Biết thế này đã chẳng dẫn mày theo rồi. Đi đi đi, mau đi thôi!"
Rồi sau đó, mọi thứ chìm vào im lặng.
Tôi run run hé mắt.
Cả hai con ma đã biến mất.
Sáng hôm sau, cùng phòng Uyển Đình vẫn giữ thói quen xem bói buổi sáng cho chúng tôi.
Cô ấy cho chúng tôi biết hôm nay nên mặc quần áo màu gì, và những điều cần lưu ý trong ngày.
Thế , đến lượt tôi, Uyển Đình lại cau mày rằng tôi sắp gặp họa huyết quang.
Tôi tất nhiên là không tin.
Uyển Đình lại chăm xem xét quẻ bói một lần nữa, rồi thốt lên một câu khiến tôi lạnh sống lưng: "Cậu… cậu sẽ chết đuối."
Tôi hoàn toàn hoảng loạn.
Tôi định bụng sẽ đến hồ nhân tạo của trường để xem sao. Ở đó có một cây cầu nhỏ bắc ngang qua hồ.
Vấn đề là, nước hồ cũng chẳng sâu, sao có thể chết đuối chứ?
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định kể lại chuyện đêm qua cho Uyển Đình nghe.
Vừa nghe xong, mặt Uyển Đình tái mét, ấy hốt hoảng : "Cậu ngốc quá! Cái gì mà Tiểu Quỷ Tống Tài chứ, đó rõ ràng là hai con ma nước đang tìm người thế mạng! Cái đó chính là mồi nhử đấy!"
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người tôi.
May mà tôi có một người cùng phòng am hiểu mấy chuyện này.
Nếu không, tôi chắc chắn đã tiêu đời rồi.
Nào ngờ, cùng phòng Tiểu Vũ lại chẳng tin vào những lời “mê tín dị đoan” ấy.
Cô nàng lén lút chạy một mình ra hồ nhân tạo, đến gầm cây cầu nhỏ để mò tìm túi tiền.
Và thật không thể tin … ấy lại thật sự tìm thấy.
Một cái túi ni lông đen, gần như mục nát.
Bên trong, nguyên mười cọc tiền polime mệnh giá một trăm tệ.
Tiểu Vũ reo lên sung sướng: "Phát tài rồi!"
Tôi tức đến nghẹn thở.
Quay sang chất vấn Uyển Đình: "Không phải cậu ma nước đang tìm người thế mạng sao? Chuyện này là sao?"
Uyển Đình mím môi: "Tiểu Vũ không sao không có nghĩa là cậu đi cũng sẽ không sao. Mà quẻ của Tiểu Vũ hôm nay đúng là có vận may bất ngờ."
Tôi bực tức: "Rõ ràng đây là vận may của tôi! Mười vạn tệ đó! Vậy rốt cuộc số tiền này là của ai?"
Vừa nghe đến chuyện chia tiền, Tiểu Vũ liền nhảy dựng lên.
"Tất nhiên là của tôi rồi! Tôi ngâm mình dưới nước cả buổi sáng mới tìm , sao lại là của cậu ?"
"Nếu tôi không cho cậu biết thì cậu có tìm không?"
"Thế sao cậu không tự đi mà tìm? Là cậu sợ chết chứ gì!"
Tôi cứng họng.
Lại quay sang hỏi Uyển Đình: "Cậu xem chuyện này phải sao bây giờ?"
Uyển Đình lại : "Vận số của cậu yếu nhất là tài vận, không có mệnh giàu sang, đi thật sự sẽ chết đấy."
Tôi càng tức giận hơn: "Nếu tôi không có mệnh giàu sang thì tại sao hai con ma đó lại cho tôi tiền?"
Uyển Đình đáp: "Bọn họ đang dụ dỗ cậu để tìm người thế mạng! Tôi đang cứu cậu đấy!"
"Tôi không cần cậu cứu! Bình thường tôi nghe cậu xem bói cũng chỉ để cho vui thôi, cậu thật sự coi mình là thần tiên sống à?"
Mắt Uyển Đình ngấn lệ, vẻ mặt đầy ấm ức.
Lúc này, San San lên tiếng: "Thôi nào, đừng cãi nhau nữa. Theo tôi thì Tiểu Vũ cũng nên chia cho người ta một ít chứ, người không thể quá ích kỷ như ."
Tiểu Vũ liền đếm ra một nghìn tệ, ném vào người tôi: "Không phải là muốn tiền sao? Cầm lấy!"
Tôi tức đến mức đập cửa bỏ đi.
Tối đó, khi tôi trở về ký túc xá.
Tiểu Vũ đã sắm sửa điện thoại mới, máy tính mới, còn có cả chiếc túi Chanel mà tôi thích.
Điều khiến tôi tức giận nhất là ta còn mua tặng Uyển Đình và San San mỗi người một chiếc ví Prada mới nhất.
Đáng lẽ ra tất cả những thứ này đều phải là của tôi, cả cái ân huệ này cũng phải là của tôi.
Vậy mà giờ tôi chẳng có gì cả.
Cay đắng hơn nữa là Tiểu Vũ đã một căn hộ cao cấp ở bên ngoài.
Trước khi đi, ta còn buông một câu: "Ở cùng một người tham lam như cậu sẽ ảnh hưởng đến tài vận của tôi."
Tôi tức đến run người, trùm chăn kín mít.
Thậm chí, tôi còn bắt đầu nghi ngờ ba người bọn họ đang liên kết lại để chơi xấu tôi.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy bứt rứt, khó chịu.
Cứ như cho đến tận nửa đêm.
Trong cơn mê mụ, tôi lại nghe thấy tiếng hai con ma kia chuyện.
Bé : "Lại ngủ hết rồi, chán quá."
Người phụ nữ trung niên thở dài: "Đáng lẽ định cho ta thêm một cơ hội nữa, xem ra vẫn không có duyên."
Tôi giật mình.
Muốn bật dậy ngay lập tức để nắm lấy cơ hội này.
Nhưng rồi tôi lại nghĩ, họ là ma.
Tôi không thể hành thiếu suy nghĩ.
Ngay lúc đó, bé lại lên tiếng: "Dưới cái cột thứ ba của đình bát giác giữa hồ có mười thỏi vàng. Ngày xưa, khi họ đào hồ, chỉ cần thêm một nhát xẻng nữa là đào rồi, tiếc thật."
"Suỵt! Thiên cơ chỉ dành cho người hữu duyên. Nói lung tung nữa chúng ta sẽ bị đấy. Thật không nên dẫn ngươi đến đây. Đi mau!"
Nói xong, mọi thứ lại chìm vào im lặng.
Tôi lặng lẽ quay đầu .
Hai con ma đã biến mất.
Trong lòng tôi mừng thầm.
Mười thỏi vàng, ít nhất cũng phải vài triệu.
Ai bảo tôi không có số giàu sang chứ?
Cái gì là của mình thì mãi mãi là của mình.
Bạn thấy sao?