6.
Bạn cùng phòng của tôi, San San, đã biến mất, ngay cả hành lý cũng không còn.
Tôi vội vàng liên lạc với ấy, phát hiện ra ấy đã hủy tài khoản WeChat, ngay cả số điện thoại cũng đã đổi. Tôi lập tức hoảng loạn.
Quả nhiên, ngày hôm sau trường đã truyền ra tin tức, rằng San San đã vớt mười thỏi vàng trong hồ nhân tạo, nghe đó là di vật từ cuối thời Đường, trị giá lên đến vài ngàn vạn.
Tôi ngay lập tức chất vấn Uyển Đình, chuyện này rốt cuộc là thế nào, có phải ấy đã tin tức cho San San không, rồi lén lút cùng San San chia vàng.
Uyển Đình lại tỏ vẻ tội nghiệp, ấy rằng hai người kia biết ấy đang bảo vệ tôi nên cố lan truyền tin đồn, kích thích tôi nổi giận. Mục đích là để chúng tôi xảy ra mâu thuẫn chúng mới có cơ hội ra tay.
Trong lòng tôi tuy không vui một chút nào, nghĩ cũng có lý. Nhưng không ngờ ngày hôm sau đã có người đào bới ra những bức ảnh San San khoe xe sang và biệt thự trên mạng. Cùng lúc đó, toàn bộ học sinh trong trường đều bắt đầu xuống hồ để vớt vàng, thậm chí cả các thầy cũng nhảy xuống nước
Nhà trường sợ xảy ra chuyện nên đã quyết định rút nước hồ, còn dựng hàng rào, không cho ai vào lại lén lút cử một đội thám hiểm vào trong.
Tôi không thể kiềm chế nữa.
Túm chặt Uyển Đình mắng cho một trận: “Bây giờ hình này phải giải thích thế nào đây?”
7.
Kỳ lạ là, Uyển Đình không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, chỉ một câu đầy khó hiểu: "Đừng bao giờ uống trà sữa."
Tôi hoàn toàn bối rối.
Việc này có liên quan gì đến trà sữa?
Quan trọng là đây không phải là câu trả lời tôi cần.
Ai ngờ Vạn Đình đột nhiên bắt đầu thu dọn hành lý.
Tôi kéo ấy lại.
"Ý nghĩa của cậu là gì? Tôi cho cậu biết, nếu việc này không rõ ràng, cậu đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây."
Uyển Đình thở dài.
Cô ấy thủy quỷ tìm thế thân sẽ có ba cơ hội. Điều đó có nghĩa là họ chắc chắn sẽ quay lại, và lần này, số tiền cược sẽ lớn hơn nhiều vượt xa mười thỏi vàng.
Cô ấy chỉ có thể rời khỏi đây để không phải lo chuyện bao đồng.
Nói xong, ấy đã chuyển ra ngoài nhà ở.
Tôi không biết nên vui hay nên buồn.
Tại sao toàn trường chỉ có Uyển Đình không quan tâm đến sự giàu có khủng khiếp này?
Quan trọng là tôi có sức hút gì để thu hút hai con thủy quỷ đặt cược lớn như .
Nhưng nghĩ lại, ngay cả trường học cũng coi chuyện này là nghiêm túc.
Tôi không thể rằng lãnh đạo trường đều là kẻ ngốc . Hơn nữa, bây giờ hồ cũng không còn nước.
Thủy quỷ cũng không thể có cơ hội đòi mạng nữa.
Tôi thật sự muốn xem cơ hội thứ ba này rốt cuộc là gì.
8.
Ai ngờ qua hơn nửa tháng, hai con quỷ đó vẫn chưa đến.
Tôi bỗng cảm thấy hoang mang.
Chẳng lẽ cứ thế mà kết thúc sao?
Không phải có ba cơ hội sao?
Tôi đã bỏ lỡ vận may trời ban rồi sao?
Trong lúc tôi lo lắng không yên, mất ngủ cả đêm.
Thì hai cái bóng quỷ đó bỗng xuất hiện.
Lần này họ thậm chí còn ngồi ngay trên thành giường của tôi.
Tỏa ra một mùi khói giấy khó chịu.
Cô bé lắc lư đôi chân: “Thật kỳ lạ! Sao trong phòng này không có ai ?”
Tôi bỗng chốc ngớ ra.
Tôi không phải là một người sống sao! Làm sao có thể không có ai ?
Người phụ nữ trung niên thở dài : “Còn có thi thể đang nằm đây mà! Tôi ngay lập tức choáng váng.”
Làm sao tôi có thể là một thi thể?
Cô bé : “Thi thể không phải cũng nên có mùi sao?”
Người phụ nữ trung niên thở dài: “Có mạng có vận thì gọi là người, có vận không có mạng thì gọi là quỷ, số phận của ấy đã bị người ta lấy sạch, trở thành người có mạng không có vận, cũng gọi là cương thi, tự nhiên không còn sinh khí.”
Tôi hoàn toàn hoảng loạn.
Cũng không quan tâm xem họ có phải là quỷ hay không, tôi đứng dậy muốn hỏi cho rõ ràng.
Nhưng tôi vật lộn mãi mà không thể cử .
Lúc này tôi mới nhận ra mình bị quỷ đè.
Chỉ có thể nghe họ trò chuyện.
Lúc này bé lại : “Không ngờ chúng ta đã gửi cho ấy hai lần tài lộc, mà ấy đều không nhận , hóa ra là bị người ta đánh cắp vận khí.”
Người phụ nữ trung niên thở dài: “Thật đáng tiếc, ấy có mạng không có vận, không sống qua ngày mai , chúng ta gửi cho ấy bao nhiêu tài sản cũng vô nghĩa, vẫn phải đi thôi.”
Cô bé suy nghĩ một chút rồi : “Ngày mai là ngày Mạnh Bà, Mạnh Bà sẽ ra bán trà sữa vào lúc mười hai giờ trưa, quỷ uống thì thăng thiên, người uống thì đạo, đến lúc đó ấy sẽ có thể lấy lại số phận của mình.”
Người phụ nữ trung niên vội vàng ngăn cản: “Sao có thể tùy tiện tiết lộ thiên cơ như , thật không nên dẫn đến đây, mau đi mau đi!”
Nói xong, hai con quỷ biến mất.
Còn tôi thì giãy dụa ngồi bật dậy.
Mồ hôi đổ ra như tắm.
Phản ứng đầu tiên là ngửi thử cánh tay của mình.
Một mùi hương của sữa tắm.
Tôi là một người bình thường, hoàn toàn không thể phân biệt mùi người là gì.
Chỉ có sống lưng lạnh toát.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại.
Nếu hai con quỷ muốn tìm tôi thế thân, sao phải phiền phức như .
Quan trọng là giờ không còn Uyển Đình ngăn cản họ nữa, Họ có hàng ngàn cách để kéo tôi xuống nước.
Tại sao lại về vấn đề số phận của tôi?
Hơn nữa tôi cũng chưa từng nghe đến việc thủy quỷ tìm thế thân còn phải mang theo số phận.
Nghĩ lại về Uyển Đình.
Trong trường có nhiều người như , tôi chỉ với một mình ấy về ngày sinh tháng đẻ của mình.
Kể từ khi khai giảng đến giờ, ấy ngày nào cũng kiên trì xem bói cho chúng tôi.
Liệu có thật là có mục đích khác không?
Quan trọng là ấy chuyển đi thì chuyển đi.
Có phải biết tôi sẽ chết vào ngày mai, nên đã sớm cắt đứt quan hệ để thoát khỏi nghi ngờ.
Rồi lại một cách vô lý không cho tôi uống trà sữa, có phải sợ tôi lấy lại số phận không.
Tôi lại một lần nữa đổ mồ hôi lạnh.
Bạn thấy sao?