Bên trong chủ trướng.
Phó Ngạn tự nhiên là nóng lòng đem hình chiến sự gần nhất vội vàng báo cho Cố Hiển Thành biết, Cố Hiển Thành sau khi nghe xong cũng lần lượt đưa ra chỉ thị, sau đó Phó Ngạn liền vội vàng rời đi .
Sau đó, Cố Hiển Thành về phía Tô Chinh.
Trong ánh mắt còn mang theo một tia không vui.
Tô Chinh tự biết mình đuối lý, : "Hôm nay ta đến, là đặc biệt bồi tội với đại tướng quân."
Cố Hiển Thành: "Tô đại nhân muốn khó bản tướng ."
Hồ Kỵ đứng giữa khuyên bảo: “ Được rồi, rồi, đây là cái gì , chúng ta đều là bè cả mà, cùng nhau cởi bỏ chút hiểu lầm này chẳng phải là rồi sao.”
Cố Hiển Thành thản nhiên liếc mắt hắn một cái, Tô Chinh cũng , chuyện ngày hôm qua tạm thời gác qua một bên.
Cố Hiển Thành hiện tại lo lắng là một chuyện khác , hắn hỏi Hồ Kỵ: "Tiên sinh, lúc trước ngươi còn thiếu một vị thuốc kia, hiện giờ đã có tiến triển gi mới chưa ? "
Hồ Kỵ cũng đoán hắn sẽ hỏi câu này, hai người tự nhiên cũng biết tối qua tướng quân ra ngoài một đêm quay lại gì rồi, Hồ Kỵ và Tô Chinh liếc mắt nhau, rồi : "Không giấu gì tướng quân, thuốc này rất khó tìm, sợ là không có cách nào nhanh như thế ."
Cố Hiển Thành nhíu mày. “ Trước mắt, thân thể của tướng quân cũng coi như là mạnh khoẻ, ngược lại là không vội, ta đang định phái người đi tìm càng nhanh càng tốt, này đoạn thời gian ta cũng sẽ không rời đi, mà sẽ ở lại quân doanh, những huống về thân thể của tướng quân, tất cả đều giao cho lão phu phụ trách."
Cố Hiển Thànhnghe như , cũng chỉ có thể ầm ừ cho qua.
Tô Chinh lại cùng hắn một ít tin tức mà Lục Thời An từ huyện Thanh Sơn bên kia truyền tới, Cố Hiển Thành ngồi nghe mà trâm trí đã bay đến nơi nào rồi.
-Tống Điềm ở trong doanh trướng của mình, ngồi ngây ngốc như rất nhanh đã ngồi cả nửa canh giờ.Nàng đã suy nghĩ rõ ràng hết thảy mọi chuyện.Đại tướng quân... Chính là Cố Yển.
Sự việc này không nên xảy ra chút sai sót nào mới phải.
Cho nên, thư báo tử của bốn năm trước là giả, hồ sơ trong quân cũng là giả, điểm này hoàn toàn phù hợp với những gì Mạnh Thiệu đã ngày hôm đó.
Mà người có thể giả những thứ này, phải là người quyền cao chức trọng.
Là bệ hạ ?
Phúc Quý đã qua, chính bệ hạ đã cho người tra rõ thân thế của đại tướng quân rồi, điều đó lại khác xa với thực tế.
Như , người dối ở đây nhất định là bệ hạ.
Tống Điềm không hiểu, vì sao bệ hạ lại như thế.
Nhưng có một điều nàng có thể xác định, đó là, Tô đại nhân nhất định biêt chuyện này
Hôm qua Tống Điềm thử lão ta, vốn là muốn xem thái độ của lão đối với nàng——
Lão là muốn nàng rời đi.
Chuyện này hôm qua Tống Điềm cũng đã quyết định xong rồi.
Chỉ khi đó một lá bài thương lượng hào phóng như mới đưa ra..
Vốn dĩ Tống Điềm cho rằng bệ hạ muốn tứ hôn co đại tướng quân thêm lần nữa là vì chướng mắt nàng, hôm nay xem ra, sợ là bọn họ đã sớm biết thân phận của nàng từ lâu rồi.
Tống Điềm không khỏi nhớ đến lần đó nàng đi tìm đại tướng quân, Tô Chinh bỗng nhiên xuất hiện, hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến Cố Yển, lúc ấy nàng cũng không nghĩ nhiều, bây giờ xem xa, tất cả đều liên kết thành một vòng rồi.
Bỗng nhiên, Tống Điềm có chút tức giận.
Nàng tức giận không phải chỉ vì bản thân nàng, mà còn vì Cố gia, vì mẹ chồng nàng mà tức giận.
Mẹ chồng nàng trải qua bao nhiên gian lao vất vả nuôi con trai đến lúc trưởng thành, khi triều đình trưng binh, cũng không chút do dự nhập ngũ, như thế nào lại có thể như thế, đến tột cùng là thế nào lại có thể ra chuyện như chứ ? !
Nàng không tin lúc trước bệ hạ tra không Cố gia thôn, tra không Cố Yển!Tống Điềm bỗng nhiên từ trên giường đứng dậy, lập tức đi ra ngoài.
Bước chân nàng rất gấp gáp, trên đường đi gặp Chu tỷ liền đưa Tiểu Bảo qua, dặn dò đơn giản vài câu, Chu tỷ thấy nàng sốt ruột, vội vàng đáp ứng. Sau đó Tống Điềm liền đi nhanh về phía chủ trướng .
Nhưng mới đi chưa mấy bước, nàng thấy Mạnh Thiệu.
Lần này Mạnh Thiệu không ở lại chuyện với nàng nữa mà xoay người rời đi
“ Mạnh tướng quân, xin dừng bước !” Là Tống Điềm chủ gọi người lại.
Mạnh Thiệu dừng chân, sắc mặt phức tạp quay đầu lại.
Tất nhiên là hắn biết chuyện hôm nay Tống trù nương về cùng với đại tướng quân , hắn không biết nàng chủ gọi hắn lại , là vì chuyện gì , nội tâm bỗng nhiên mong chờ một tia may mắn, đáng tiếc lời tiếp theo của Tống Điềm vỡ mong chờ trong lòng hắn.
"Ta biết này ta hỏi thế này là có chút đường đột, lần trước huynh cái c.h.ế.t của Cố Yển c.h.ế.t có điểm kỳ quái, có thể chi tiết lại cho ta biết không, hoặc là huynh biết nội bên trong ?"
Mạnh Thiệu sửng sốt, cau mày.
“ Nàng và đại tướng quân đã ở cùng một chỗ rồi, sao lại còn hỏi tới chuyện này nữa ?”
Tống Điềm: “ Ta chỉ là muốn hỏi một chút thôi, nếu huynh không muốn thì thôi .”
Mạnh Thiệu thở dài, có chút đau lòng nàng .
Một lúc sau, cuối cùng hắn vẫn nhượng bộ.
"Ta chỉ biết, tin hắn đã c.h.ế.t là giả , hiện tại người căn bản là không có tìm , cũng không biết tung tích. Nhưng trước đó ta nhờ các huynh đệ giúp ta điều tra, giả cái này cũng không phải là một chuyện dễ dàng , từ trên xuống dưới có bao nhiêu người, muốn giấu tai mắt người khác, tuyệt không phải người bình thường có thể . Ta không biết phu quân nàng đến cùng là huống như thế nào, có lẽ nàng có thể để cho đại tướng quân giúp nàng điều tra? Cũng không biết là đại tướng quân có nguyện ý hay không thôi ."
Trong lời củ Mạnh Thiệu ít nhiều mang theo chút ý tứ tức giận, lúc này Tống Điềm cũng không có tâm trạng đâu mà để ý đến chút ý tứ đó.
“ Đa tạ.”
Sau khi chuyện xong với Mạnh Thiệu, nàng vội vàng xoay người rời đi, chỉ là vừa xoay người, bước chân đột nhiên dừng lại.
Cố Hiển Thành đang đứng ở cách đó không xa, sắc mặt không rõ nàng.Xong đời .
Trong đầu Tống Điềm đột nhiên hiện lên hai chữ này, Phúc Quý đứng một bên khẩn trương điên cuồng nháy mắt với nàng. Cố Hiển Thành sải bước đi nhanh về phía trước, Mạnh Thiệu thấy hắn cũng không có né tránh, hai người cứ thế nhau, Mạnh Thiệu tựa hồ rất không cam lòng, cuối cùng vẫn phải cúi xuống hành lễ trước.
Cố Hiển Thành bước tới trước mặt Tống Điềm, đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay nàng kéo nàng lại gần, xong mới quay qua Mạnh Thiệu, lạnh nhạt “ ừh ” một tiếng.
Một màn trước mắt này cho trái tim Mạnh Thiệu vô cùng đau đớn, hắn không đứng lại nữa mà vội vàng rời đi.
“ Nàng lại gì với hắn thế ?” Cố Hiển Thành nghịch nghịch bàn tay nhỏ xíu của Tống Điềm, ra vẻ không chút để ý hỏi nàng .
Tống Điềm bị bắt tại trận quả thực là có chút áy náy, chuyện này hiển nhiên cũng không có gì quan trọng, nên nàng lập tức : “ Ta có chuyện quan trọng muốn với chàng, vừa rồi chỉ là hỏi hắn một số chuyện thôi.”
Cố Hiển Thành nhướn mày, cùng nàng quay về doanh trướng.
“ Chuyện trong quân, nàng muốn biết gì thì có thể đến hỏi ta cho nhanh, không cần đi hỏi hắn.” Cố Hiến Thành vừa vào phòng liền , trong lời rõ ràng còn lộ ra vẻ ghen tuông.
Tống Điềm thở dài, ngồi trước mặt hắn, nghiêm túc : “ Sao chàng không hỏi xem ta đã hỏi Mạnh Thiệu chuyện gì ?”
“ Nàng hỏi hắn chuyện gì ?”
Tống Điềm hít một hơi thật sâu : “ Ta hỏi hắn về chyện của Cố Yển.”
Cố Yển ?
Cố Hiển Thành sửng sốt, hai lông mày dần dần nhíu lại.
“ Không phải chàng muốn biết hôm qua hắn gì với ta sao, hắn với ta, tin Cố Yển đã c.h.ế.t có thể là giả, cho nên hôm nay ta tìm hắn là để hỏi rõ hơn .”
Cố Hiển Thành lạnh một tiếng: "Hồ ngôn loạn ngữ. Quân ký của Thành Dương Quân sao có thể là giả ."
Hắn cũng không có cái quyền đó.
Trong mắt Cổ Hiển Thành mà , đây chỉ là lý do mà Mạnh Thiệu bịa ra để tiếp cận nàng mà thôi !
Tống Điềm cố ý dẫn đường : “ Chính chàng cũng đã , là ba năm trước chàng mới lên đại tướng quân của Thành Dương quân, chuyện xảy ra trước đó sao chàng có thể cam đoan ? Khi đó quân kỷ và quy định cũng không phải chàng có thể quyết định ? Huống hồ lúc ấy chiến loạn, sao chàng có thể khẳng định sẽ không xảy ra chút sai sót nào chứ ?”
Cố Hiển Thành nhíu mày càng sâu hơn.
"Cho nên, ta cảm thấy lời Mạnh Thiệu cũng có vài phần có lý."
Cố Hiển Thành "Bừng tỉnh đại ngộ" : " Cho nên nàng cảm thấy Cố Yển không chết? Cho nên nàng tìm hắn để hắn giúp nàng điều tra? Nếu điều tra ra thì nàng sẽ như thế nào, nàng muốn đi tìm người ? !"
Hắn nhanh như bay, ngữ điệu còn rất lạnh lùng, cho Tống Điềm sửng sốt.
Nàng cau mày, không thể tin nổi hắn : “ Ta đang chính sự với chàng ! Chàng lại nghĩ đi đâu rồi ! !”
Cố Hiển Thành cũng rất tức giận, lồng n.g.ự.c phập phồng. Rõ ràng là hắn đang hiểu lầm, còn tưởng Tống Điềm muốn đi tìm phu quân cũ nữa.
Vậy còn hắn, hắn.... còn hắn tính là cái gì đây chứ !
Đầu Cố Hiển Thành đột nhiên cảm thấy đau nhức, hắn đang rất tức giận, lại không nỡ trút giận lên người nàng, trước n.g.ự.c như bị tắc nghẽn muốn chết, lại còn chua như hũ giấm ủ lâu năm !
Không c.h.ế.t thì có thể gì, giờ nàng đã là nữ nhân của hắn rồi nha !
Tống Điềm thấy hắn tức giận như , trong lòng thở dài một tiếng.
“ Thôi bỏ đi, để ta thẳng với chàng . Thực ra, sáng nay ta thấy —— "
"Tướng quân! Tướng quân!"
Lời của Tống Đièm vừa một nửa liền bị cắt đứt, bên ngoài truyền đến giọng gấp gáp của Tiểu Thất.
Cả Cố Hiển Thành và Tống Điềm đều sửng sốt.
“ Có chuyện gì ?!” Cố Hiển Thành quay người lại, tức giận hét lên, Tiểu Thất ở bên ngoài hưng phấn : "Lưu Dương mưu sĩ quay về rồi ! ! !"
Lưu Dương.
Cái tên này cũng khiến cho Tống Đièm c.h.ế.t lặng.
Hai mắt Cố Hiển Thành lại sáng lên, lập tức đứng dậy.
“ Người đang ở đâu rồi ?”
Tiểu Thất hưng phấn : "Đã ở ngoài cổng quân doanh rồi ạ !"
Sắc mắt Tống Điềm phức tạp : “ Lưu Dương….là vị tướng sĩ đã viết thư giới thiệu cho ta sao ?”
Cố Hiển Thành nàng một cái thật sâu : “ Là hắn, đoạn thời gian này ta hao hết tâm tư, toàn lực tìm hắn mà vẫn luôn không có tin tức gì, không nghĩ bây giờ lại quay về .”
Tống Điềm có chút hoảng hốt.
Cố Hiiển Thành lúc này vội vàng rời đi, chỉ có thể : " Trước tiên ta phải đi gặp Lưu Dương đã, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn ."
Nói xong, hắn sải bước đi ra ngoài, chỉ là vừa đi hai bước, bỗng nhiên quay đầu: "Buổi tối nhớ chờ ta."
Tống Điềm : “…..”
Hắn có việc gấp nên Tống Điềm đành phải dừng lại, hơn nữa trực giác của phụ nữ cũng bỗng nhiên cho nàng biết, ở cái thời điềm này Lưu Dương quay về, giống như có cái gì đó không đúng?
Hơn nữa nàng cũng muốn gặp Lưu Dương, lúc trước, sao hắn lại bỗng nhiên đến tìm nàng, cho nàng biết tin tức của Cố gia lang ở biên quan.
Hai mắt Tống Điềm sáng lên !
Lưu Dương khẳng định biết nội !
Bạn thấy sao?