Sau khi Tống Điểm gả vào Cố gia, thực ra mẹ chồng đối với nàng cũng không tính là tệ.
Cho dù mọi người trong thôn đều , lão thái Cố gia tính cách cổ quái, hoặc có lẽ cả trượng phu lẫn nhi tử đều không còn. Trong một cái nhà lớn như chỉ còn lại một mình Tống Điêm bầu , ngược lại, bà ấy chưa bao giờ đối xử khắt khe hoặc là oán hận Tống Điềm.
Hàng ngày hai người đều trò chuyện.
Tống Điềm nghe nhiều nhất từ miệng mẹ chồng, không gì khác lag hai chữ “ Cố Yển.”
Từ việc lúc mới sinh ra, hắn khóc vang như thế nào, đến ba bốn tuổi nghịch ngợm ra sao, rồi đến những chuyện lúc bảy tám tuổi không ai có thể quản nổi...Tống Điềm đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Rồi đến khi Cố Yển trưởng thành, diện mạo có bao nhiêu cao lớn tuấn, vì người thành thật thân thiện, những điều này nghe nhiều đến mức tai Tống Điềm cũng sắp đóng kén đến nơi.
Nàng cũng không cảm thấy có gì quá đáng ngại, vì dù mẹ chồng có thế nào đi chăng nữa, nàng và Cố Yển cũng chưa từng gặp mặt. Trong lòng Tống Điềm, dù có tưởng tượng thế nào cũng không thể hình dung ra một con người sống .
Bất quá , ngược lại là có một việc, Tống Điềm nhớ kỹ .
Đó là vào một buổi chiều, khi nàng và mẹ chồng ngồi trong sân ăn cơm, dưới ánh hoàng hôn, không biết Cố lão thái đã về con trai mình như thế nào, bỗng nhiên và : 'Khi nó mới sinh ra, đã có một chuyện rất buồn ! Vì có một vết bớt.'"
Tống Điềm: “ Thì có sao đâu ạ ?”
“ Đó là con không biết đó thôi, bớt của người khác không phải ở m.ô.n.g thì là ở đùi, lại cố nột số người kém may mắn hơn thì bớt nằm ơ trên mặt, còn nó không giống, thế mà của hắn lại ở —— "
Cố lão thái vừa vừa , sau cùng còn đến mức thở không ra hơi.
Tống Điềm bắt đầu thấy hứng thú : “ Bớt của chàng ấy ở chỗ nào ạ ?”
Cố lão thái xua tay, vui hết sức, : “ Của nó cố lại nằm ở bên cạnh tử.tôn. mệnh căn đó !”( cái bớt biết chọn chỗ ghê zậy đó.)
Tử.tôn.mệnh căn ?
Tống Điềm ngẩn người, mật một lúc sau mới hiểu chỗ đó là chỗ nào, sau đó liền đỏ mặt như gấc.
Cố lão thái lại không dừng lại : "Khi mới sinh, làn da trắng nõn, mềm mềm, bà đỡ cúi xuống xem trai hay , liền ngây ngẩn cả người. Ta còn tưởng có chuyện gì xảy ra, hoảng sợ lắm. Bà đỡ ấp úng , 'Ồ... là một bé trai... chỉ có điều là cái 'công cụ' này…'"
“ Ta và cha nó đều cúi đầu xuống , con có kỳ lạ không, bên cạnh cái đó có một vết bớt giống như bông hoa, lại còn màu đỏ, rất rõ ràng! Bà đỡ ngay lập tức , Khó trách con trai ngươi lại khóc to như , hóa ra là không muốn cái bộ phận này, lại còn có bông hoa ở bên cạnh, có lẽ là muốn một nữ hài tử đây mà!'"
Cố lão thái đến rơi nước mắt , Tống Điềm cũng bị chọc cho .
“ Vậy sau đó thì sao ạ ?”
“ Sau đó ? Sau đó thì cứ để như thôi. Sau này khi nó trưởng thành rồi vẫn còn rất để ý đến, nó còn hỏi ta mấy lần là, nương... thế nào để cho cái thứ này mất đi. Ta bảo mất cái gì maf mất, đẹp thế còn gì ! Này, con đoán xem lúc đó nó đã gì ?”
Sự tò mò của Tống Điềm đã hoàn toàn bị khơi dậy: “ Nói gì thế ạ ?”
“ Nó —— Tương lai bị vợ nó thấy, sẽ nhạo nó !!”
Cố lão thái không ngớt, còn Tống Điềm cũng bật ra tiếng.
Chỉ là, vừa , hốc mắt Cố lão thái lại đỏ hết lên.
“ Thôi thôi thôi, không nữa, ăn cơm đi.”
Tống Điềm cũng rất phối hợp kết thúc đề tài này : “ Vâng ạ. ”
Chỉ là chuyện này lúc đó đích xác đã lưu lại ấn tượng rất sâu cho Tống Điềm.
Vết bớt hình bông hoa…
Trên đời này chắc cũng không có mấy người có đi.
Mà bây giờ.
Tống Điềm vẫn còn ngồi ngơ ngác ở trên giường, Cố Hiển Thành mặc quần xong, thấy nàng vẫn ngơ ngác ngồi đấy, Cố Hiển Thành nhíu mày hỏi: "Nàng sao thế ?"
Chẳng lẽ nàng có chút tiếc nuối, vì những lời hắn vừa sao ?
Tống Điềm ngẩng đầu, kỳ quái hắn, cố nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng : “Hình như vừa rồi ta thấy vết bớt của chàng.”
Lời nàng vừa xong, sắc mặt Cố Hiển Thành cũng nháy mắt trở nên cổ quái .
" Vết bớt thì sao?"
Giọng điệu của hắn có thì có vẻ bình tĩnh, chỉ là bên tai đang dần đỏ ửng hết cả lên.
“ Hình như...vị trí của nó tương đối đặc biệt... vẫn là hình bông hoa...?”
Tống Điềm cảm thấy tai mình ong ong, có chút không thể lấy lại suy nghĩ của mình, Cố Hiển Thành ho nhẹ một tiếng: "Nàng nhầm rồi, không phải hình bông hoa đâu, chỉ là một cái vết bớt bình thường thôi ."
Nói hong, hắn tăng nhanh tốc độ thắt dây lưng lại, ngay lập tức, đã bị Tống Điềm giơ tay ra kéo xuống ."
“ Chàng để ta xem thử, rõ ràng là hình bông hoa mà !” Vẻ mặt của Tống Điềm cực kì nghiêm túc, mà Cố Hiển Thành lại không thể tưởng tượng nổi, mở to mắt , như thế không thể tin tác của nàng, rõ ràng tối qua hăn chỉ thêm một cái là nàng đã cảm thấy ngại , sao sáng nay lại thế này chứ?!
Lấy sức lực của Tống Điềm, thì không thể nào ép buộc , vì Cố Hiển Thành quá mức kinh ngạc, nên lúc này trong nháy mắt nàng liền đắc thủ. Trong nháy mắt khi dây thắt lưng bị cởi ra, không khí liền trở nên yên tĩnh.
Cố Hiển Thành cúi đầu, hai tai đỏ bừng. Tống Điềm cũng thấy rõ ràng , không sai, là hình bông hoa.
Vẫn là màu đỏ sậm.
Cố Hiển Thành sau khi tỉnh táo lại, hiếm khi cảm thấy cói chút xấu hổ, hắn lập tức kéo quần lên, sau đó lại áp người xuống.
“ Đến cùng là nàng sao ? Chẳng lẽ nàng vẫn còn muốn nữa ?”
Ánh mắt hắn mơ hồ, rõ ràng có phần ngượng ngùng, chỉ là dùng lời lẽ như để che đậy mà thôi. Trong khi đó, Tống Điềm lại nghĩ đến một chuyện khác, biểu đặc biệt nghiêm túc.
“ Cái bớt này của chàng…là từ nhỏ đã có rồi sao ?”
Cố Hiển Thành thấy nàng cứ hỏi mãi chuyện vết bớt không bỏ, bất đắc dĩ thở dài: "Nếu đã là bớt, khẳng định là từ nhỏ đã có rồi, cũng không thể nào sau này mới mọc ra nha."
Tống Điềm trầm ngâm suy nghĩ: “ "Như a..."
Cố Hiển Thành hôn mạnh lên gò má nàng một cái : “ Cái đồ chơi này từ trước giờ chưa có ai thấy đâu đấy ! Ngay cả Phúc Quý cũng chưa từng thấy ! Đây không phải là hình bông hoa bình thường đâu nha !”
Tống Điềm: “ ???”
"Đây là hoa Bá Vương đó !"
Xung quanh lặng ngắt như tờ, Tống Điềm cứ thế ngơ ngác hắn, Cố Hiển Thành ho nhẹ một tiếng: “ Chờ, chờ lần sau sẽ cho nàng xem kĩ, giờ nó mệt rồi, lúc nó khỏe sẽ lộ ra phong thái bá vương đó.”
Tống Điềm: “………..”
Nàng lấy lại tinh thần, ở trên cánh tay Cố Hiển Thành hung hăng nhéo một cái, Cố Hiển Thành “ Á” lên một tiếng, nhảy dựng lên, sau đó cũng không dám khua môi múa mép nữa, lòng bàn chân như bôi dầu thoáng chốc liền chạy đi xa .
Mặc dù chân vẫn còn chưa linh hoạt lắm, hình như cũng không cần dùng nạng nữa.
Tống Điềm bóng lưng hắn, trong lòng phức tạp.
Những lời mẹ chồng vẫn văng vẳng bên tai nàng .
Trên đời này thật sự có sự trùng họp như sao ?
Vết bớt.
Vị trí.
Ba năm trước bị mất trí nhớ.
Có vẻ như mọi thứ dần dần liên kết lại với nhau.
“ Bản tướng cũng họ Cố.”
Nàng vẫn nhớ như in những lời trước kia Cố Hiển Thành nới với nàng ở trước sân.
Tất cả những thông tin mà mạnh Thiệu với nàng ngày hôm kia, giờ đây như thủy triều hiện lên trong đầu nàng.
Nàng chậm rãi cau mày, cẩn thận suy nghĩ điều gì đó.
Bởi vì quá mức tập trung, thậm chí Đỗ thị cùng Cố Hiển Thành ở bên ngoài đang đến chuyện gì nàng cũng đều không để ý tới, cũng không biết hai người họ cái gì nữa .
Tóm lại thì, cho đến khi Cố Hiển Thành quay trở lại thì Tốn Điềm vẫn ngồi ở cạnh giường với dáng vẻ như vậym, như đang suy nghĩ điều gì đó. Cho đến khi tiếng khóc của Tiểu Bảo vang lên mới cho nàng tỉnh táo lại. Nàng như ở trong mộng mới tỉnh, đi đến bên người Tiểu Bảo, Cố Hiển Thành : "Chắc là thằng bé đói bụng ? Đỗ tẩu tử đã nấu cháo rồi ."
Tống Điềm: “ Được rồi, để ta đút cho nó.”
Cố Hiển Thành đưa Tiểu Bảo cho nàng.
Hai người ngồi xuống bên cạnh bàn, Tống Điềm đang Tiểu Bảo, Cố Hiển Thành đang nàng.
Tống Điềm vừa tỉnh dậy đã liên tục suy nghĩ về chuyện này, vẫn chưa kịp rửa mặt, tóc đen tự nhiên xõa ra, làn da trắng mịn không trang điểm, ánh sáng buổi sáng chiếu vào còn có thể thấy những sợi lông tơ nhẹ nhàng, đẹp đẽ và thuần khiết, cho Cố Hiển Thành không chớp mắt.
Hắn cứ như chằm chằm nàng hồi lâu, đến nỗi bát cháo trước mặt cũng đã nguội lạnh. Đến khi Tống Điềm cho Tiểu Bảo ăn xong và ngẩng đầu lên, hai người đều bất ngờ, không kịp đề phòng, ánh mắt chạm nhau.
Sau đó Tống Điềm lập tức cụp mắt xuống.
Cố Hiển Thành cong cong môi : “ Khi nào thì trở về ? Nàng muốn mua gì ấy nhỉ ?”
Vẻ mặt Tống Điềm dần dần trở nên nghiêm túc: “Hôm nay chúng ta trở về, ta không mua nữa.”
“ Không mua nữa ?” Cố Hiển Thành có chút kinh ngạc.
Trong lòng Tống Điềm đang loạn cào cào, không có tâm trạng đi dạo, nàng gật đầu: “ Vâng, không mua nữa, hôm nay về quân doanh luôn nhé ?”
Cố Hiển Thành đương nhiên không có phản đối, hắn suy nghĩ một chút, gật đầu: “ Được, thế sau nàng còn muốn mua cái gì thì viết ra giấy, để Phúc Quý hoặc Triệu ma ma đi mua về.”
Nhắc đến mấy ngày gần đây, trong mắt Tống Điềm lóe lên một chút ánh sáng: “Được.”
Ăn sáng xong, Tống Điềm đi rửa mặt.
Thật ra , cả người nàng đều rất đau, nhất là một chỗ nào đó...
Cho nên tác của nàng rất chậm, búi tóc và trang điểm đều đang chịu đựng cảm giác đau mỏi.
Tuy nhiên, nàng lại không gì cả, trước khi Cố Hiển Thành bước vào, nàng đã thu dọn xong tấm nệm bẩn kia, khi hai người đi ra ngoài, Đỗ thị giả vờ như cái gì cũng không thấy .
“ Muội tử, hôm nay đi sao ?”
Lúc nhất thời, Tống Điềm cảm thấy rất ngượng ngùng, rồi vẫn mỉm gật đầu: “ Xuân Hoa tỷ, muội đi trước đi, sau này rảnh rỗi sẽ lại quay lại nhé.”
“ Được rồi, mấy người đi đường cẩn thận nhé, à, ta mới hái một ít trái cây. Mọi người cầm lấy ăn trên đường nhé .”
Tống Điềm và Cố Hiển Thành cảm ơn xong, Cố Hiển Thành thản nhiền cầm lấy rồi đi trước một bước, Đỗ thị thấy hắn đi trước rồi mới nháy mắt với Tống Điềm.
Đỗ thị trêu chọc: "Bây giờ đừng lo lắng, cũng đừng suy nghĩ nhiều, mọi sự đều thành !”
Tống Điềm: “....”
Thấy nàng lại đỏ mặt, Đỗ thị : “ Aiya, cái này có phải là chuyện lớn gì đâu, tỷ tỷ đều đã trải qua hết rồi, muội xấu hổ gì chứ !”
Tống Điềm thật sự không muốn tiếp tục cái đề tài này, đành phải gật nhẹ đầu.
“ Vậy muội đi trước đây, có rảnh muội lại đến.”
“ Trên đường đi chậm một chút.” Đỗ thị quan sát nàng một chút, rồi đột nhiên gọi nàng lại.
Tống Điềm vừa quay đầu, Đỗ thị tiến lên trước, ở bên tai nàng nhỏ giọng mấy câu gì đó, Tống Điềm mở to mắt.
“Đừng coi là chuyện nhỏ, ta hiểu rõ hình của muội lắm, nhớ đi mua nhé. Lần đầu tiên thì cần phải ý một chút, mà ta thấy vóc dáng của đại tướng quân…”
Tống Điềm thấy nàng càng càng xa, vội vàng ngắt lời: “Ta biết rồi Xuân Hoa tỷ.”
Đỗ Thị biết nàng da mặt mỏng nên cũng không thêm nữa: “ Được , muội nhớ kĩ là .”
Sau khi lên xe, hai má Tống Điềm vẫn đỏ bừng.
Cố Hiển Thành: “ Hai người chuyện gì thế ?”
“ Không, không có gì .”
Tống Điềm dịch sang một bên, nghiến răng nghiến lợi, bất quá Xuân Hoa tỷ cũng là sự thật, nàng thật sự là rất đau.
Tiếng của Phúc Quý từ bên ngoài truyền đến, xen lẫn một tia hưng phấn: “ Tướng quân ! Bây giờ chúng ta quay về luôn sao ạ ?”
Cố Hiển Thành: “ Ừ, đi thôi.”
“ Thật tốt quá đi !”
Tống Điềm ngốc luôn tại chỗ, Phúc Quý cũng ở đây sao ?
Nói như ……
Khóe môi của Cố Hiển Thành nhếch lên, rõ ràng là vô cùng vui vẻ : “ Phúc Quý là sai vặt mà bổn tướng luôn mang theo bên người, tất nhiên là cũng ở đây, tối hôm qua ta để hắn ngủ tạm trong xe ngựa một đêm.”
Tống Điềm: “….”
Lúc này hai người lại đang cùng ở trong một không gian chật hẹp, Cố Hiển Thành lại bắt đầu nảy sinh ý định, liền giơ tay ôm người vào lòng. Tống Điềm vì trong lòng có tâm sự nên nhất thời không kịp phản ứng, đợi khi nàng lấy lại tinh thần thì đã bị Cố Hiển Thành ôm vào trong ngực, hơn nữa, Cố Hiển Thành lại còn muốn để nàng ngồi lên trên đùi mình…
Tống Điềm đau đến hoảng luôn, lại chê chân hắn cứng nên từ chối, Cố Hiển Thành bất đắc dĩ, đành phải ôm lấy vai nàng.
“ Sao lại ỉu xìu thế ? Nàng mệt à ?”
Tống Đièm ừh một tiếng.
Cố Hiển Thành lại cảm thấy có chút tự hào, cũng phải ! Bị hắn giày vò tận đến giờ mão, nàng không mệt mới là lạ.
Từ góc độ của hắn cúi đầu xuống, vẫn còn có thể một ít dấu vết mà cổ áo Tống Điềm không thể che hết , trong mắt Cố Hiển Thành lại lóe qua một tia đau lòng.
“ Về tới thì bảo Triệu ma ma đi lấy thuốc cho nàng nhé.”
Bỗng nhiên hắn một câu Tống Điềm hoảng sợ: "Không, không cần ..."
Như thế nào mà hai người bọn họ đều chuyện mua thuốc với nàng ?
Cố Hiển Thành tặc lưỡi một tiếng : “ mấy cái dấu vết này nàng không lo sao ? Thuốc kia có thể xóa đi mấy dấu vết này đấy.”
Lúc này Tống Điềm mới cúi xuống mình, vẻ mặt quẫn bách.
“ Được rồi …”
“ Nàng mệt thì ngủ một lúc đi, đến nới rồi dậy.”
Bây giờ Tống Điềm cũng ngủ không , từ sáng đến giờ, suy nghĩ của nàng rốt cuộc cũng rõ ràng hơn một chút, rốt cuộc nàng nhịn không hỏi: "Ngài... có thể cho ta biết trước đó đã xảy ra chuyện gì không ? "
Cố Hiển Thành tựa hồ không nghĩ đến nàng sẽ hỏi như , hắn sửng sốt, một lát sau mới : "Chuyện bản tướng trước trước đây từng bị thương, nàng không biết sao ?"
“ Ta biết, về chuyện sau khi ngaig bị mất trí nhớ đi.”
Cố Hiển Thành trầm mặc một lát, mới : “ Được.”
“ Ba năm trước, không đúng, hẳn là bốn năm trước, khi ta tỉnh lại thì đã ở trong cung rồi, xunh quanh tất cả đều là thái y và thái giám, từ khi ta tỉnh lại, bọn họ đối với ta luôn một mực cung kính, gọi ta là tướng quân, ta cũng là từ trong miệng bọn họ mà biết chuyện ta cứu mạng bệ hạ, thậm chí tên của ta... Cũng là từ trong miệng bọn họ mà biết ."
"Sau này, khi vết thương bình phục, liền đến biên quan , cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều rất buồn tẻ. Luyện binh, đánh nhau, ăn cơm, ngủ. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, liền cứ như thế trôi qua ."
Cố Hiển Thành xong, Tống Điềm trầm một lúc lâu .
"Có phải cảm thấy rất nhàm chán hay không?" Cố Hiển Thành khổ .
Tống Điềm chậm rãi lắc đầu: “Chuyện trước kia, ngài thật sự không nhớ chút nào sao?”
“ Ừm.”
Cố Hiển Thành chậm rãi ừm một tiếng.
"Bất quá..."
Hắn chuyển chủ đề, lập tức : “ Hồ Kỵ rồi, không phải lần này hắn muốn triệt để trị liệu khối m.á.u ứ ta trong đầu ta sao? Có lẽ lần này thành công, ta liền nhớ ra tất cả cũng nên ."
Trong mắt Tống Điềm lóe lên một tia hi vọng.
“ Ừh, hi vọng là như thế.”
Tống Điềm vốn muốn hỏi tiếp, Cố Hiển Thành đã thò đầu ra ngaoì dặn dò Phúc Quý một ít chính sự, khiến nàng không tiện xen vào. Trong đoạn thời gian này, xe ngựa lắc tới lắc lui, không hiểu sao nàng lại ngủ quên mất, chờ khi tỉnh lại, xe ngựa đã về đến quân doanh, mà lúc này, cũng đã là buổi trưa .
Tống Điềm vừa xuống xe ngựa, liền thấy Tô Chinh, Hồ Kỵ còn có Phó Ngạn mấy người bọn họ đều đứng ở trước chủ trướng , hiển nhiên, Cố Hiển Thành hiện tại có một đống chuyện phải .
“ Nàng đi về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta tới tìm nàng.” Cố Hiền Thành nhỏ bên tai Tống Điềm.
Tống Điềm gật nhẹ đầu.
Cố Hiển Thành đi bận bịu chính sự , Phúc Quý đi tới : "Tống trù nương, ta đưa ngài về."
Vừa lúc Tống Điềm có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, liền đáp ứng , hai người đi về nơi doanh trướng Tống Điềm ở .
Trên đường đi, Tống Điềm tự nhiên đem hết những chuyện nàng muốn biết hỏi hết một lượt.
Đại tướng quân mất trí nhớ như thế nào .
Sau khi mất trí nhớ thì cái gì.
Thân phận là gì.
Nhà ở nơi nào ? Trong nhà còn người thân nào nữa không, vân vân.
Toàn bộ đều hỏi hết một lượt.
Phúc Quý chỉ nghĩ đơn giản rằng nàng muốn biết nhiều hơn về tướng quân, liển kể chi tiết từng chuyện một.
“ Năm đó nô tài đến hầu hạ đại tướng quân là khi ngài ấy đã tỉnh lại nửa tháng. Đại tướng quân khi đó bị thương rất nặng, nằm trên giường gần hai tháng, chuyện trước đây của đại tướng quân, nô tài kỳ thật là không biết gì. Nhưng bệ hạ , nguyên quán của tướng quân là ở Tô Châu, phụ thân cũng là một võ quan, mẫu thân đã mất từ khi ngài ấy còn nhỏ. Phụ thân ngài ấy trong chiến trận ba năm trước đã dũng bảo vệ đất nước, đại tướng quân lại có công cứu giá, nên lập tức phong nhất phẩm đại tướng quân.”
“ Vậy… những chuyện này sao bệ hạ biết .”
Phúc Quý : “ Đây chính là bệ hạ nha, thiên hạ có chuyện gì mà người tra không đâu, a đúng rồi, đại tướng quân còn có một mang tấm bảng gỗ tùy thân, mặt trên khắc tên, và sinh thần bát tự, bệ hạ chính là thông qua cái này để tra , đáng tiếc a, năm ấy kinh thành mười phần hỗn loạn, có người còn dám ở trong cung phóng hỏa, tấm bảng gỗ của đại tướng quân liền như thế mất đi, may mà người không sao."
Tống Điềm sửng sốt.
Tấm bảng gỗ?
Mẹ chồng nàng không có qua chuyện tấm bảng gỗ .
Nhưng nàng lại bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện khác, đó chính là sinh thần bát tự.
Lúc trước nàng gả đến Cố gia, không có đủ mọi thứ tam thư lục lễ, có một điều duy nhất, Cố gia đặc biệt coi trọng, đó chính là bát tự.
Sau hợp nhất bát tự, bán tiên kia mới chắc chắn nàng chính là con dâu định mệnh của Cố gia, cho nên trong tay Tống Điềm chỉ có một phần canh thiếp hợp nhất bát tự, nàng cũng không xác định, dọc đường đi có đánh mất nó hay không .
Phúc Quý là cái người thành thật, tất cả đều rất chi tiết, Tống Điềm cũng chắc chắn, đây là tất cả những gì hắn biết.
"Đa tạ."
Rất nhanh đã đến nhà bếp, Tống Đièm quay qua cảm ơn với hắn rồi tạm biệt.
Phúc Quý vẫy tay : "Ngài khách khí rồi, không bao lâu nữa, ngài chính là tướng quân phu nhân rồi, còn cùng nô tài khách khí như ."
Tống Đièm mỉm , sau khi tạm biệt Phúc Quý, liền vội vàng quay về.
Nàng nhớ, đêm hôm đó, Cố Hiển Thành đã với nàng sinh thần bát tự của hắn.
Mười hai tháng sáu.
Sau khi trở về, Tống Điềm liền nhanh chóng lục tìm hết tất cả các thùng và bao đựng đồ, Bây giờ nàng rất sợ, sợ lúc trước nàng nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà tự tay đem phần canh thiếp này vứt đi, vì thế trong lòng ôm vạn phần lo lắng mà tìm kiếm.
May mắn thay, sau khi nàng đem hầu hết đồ đạc đều lật tìm hết một lượt, cuối cùng cũng tìm thấy rồi.
Hai tay nàng run rẩy, vội vàng mở ra xem.
Tuy rằng nàng đã gần như chắc chắn về sự thật này, khi nàng mở canh thiếp ra, thấy mấy chữ đơn giản kia thì trước mắt vẫn là tối sầm lại.
Mười hai tháng sáu.
Nàng há miệng thở dốc, phát không ra một tia thanh âm nào. Tất cả những gì hôm nay nàng nghĩ tới, tất cả đều từng tia từng sợi xâu chuỗi lên...
Bạn thấy sao?