Vào ban ngày, Đỗ thị phải trông sạp hàng, nên tối đến thường ngủ rất sâu.Đến khi nàng ý thức có khách đến nhà thì Tống Điềm đã cầm ô đứng ở cổng rồi .
“ Ai , đã hơn nửa đêm rồi, không phải là lại có người tới tránh mưa chứ ."
Đỗ thị cầm ô đi qua, còn chưa đi tới cổng, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Bởi vì nàng đã rõ người đang đứng trước cổng, Cố Hiển Thành toàn thân ướt sũng, đứng ở cửa cổng Tống Điềm.
Tống Điềm cũng c.h.ế.t lặng.
Đỗ thị thức thời lui ra phía sau một bước: "Ta đi đun nước."
Nói xong liền vội vàng đi vào bếp .
Tống Điềm cũng lấy lại tinh thần đến , tiến lên một bước, đưa chiếc ô lại gần hơn một chút.
"Đi vào trước đã..." Nàng cảm giác cảm của Cố Hiển Thành không đúng; cũng không hỏi.
Cố Hiển Thành vẻ mặt ủ rũ sải bước đi vào.
Sau khi vào phòng, hắn vẫn trầm mặc không lời nào, nước từ trên người tí tách rơi xuống, đọng lại thành vũng nhỏ trên mặt đất.
Tống Điềm: “ Cở ra đi....Để thế lát nữa sẽ bị lạnh đấy.”
Cố Hiển Thành vẫn không có phản ứng.
Tống Điềm không còn cách nào khác, đành phải tiến lên chủ cởi thắt lưng của hắn, tác cũng tràn đầy tức giận.
"Ta là sợ đại tướng quân ở chỗ này của ta bị cảm lạnh, vừa quay đầu binh lính Thành Dương Quân lại tìm ta tính sổ ."
Cố Hiển Thành nghe lời này, mới hừ một tiếng.
“ Nàng lại sợ bọn họ ?”Tống Điềm dừng tay lại, ngẩng đầu hắn.
“ Ai ta cũng đều sợ cả.”
Cố Hiển Thành lại in lặng không .
Hắn chủ thuận theo tác của Tống Điềm cởi áo khoác ngoài ra, chỉ là mưa quá lớn, trung y bên trong cũng ướt đẫm , Tống Điềm liếc mắt ra bên ngoài: "Xuân Hoa tỷ hẳn là đi nấu nước , đợi một lúc nữa thì lau qua người đi, ta đi lấy khăn."
Tống Điềm vừa chuẩn bị quay người rời đi, thì ngay lập tức bị Cố Hiển Thành nắm chặt lấy cổ tay.
Nàng quay lại, thấy trong mắt Cố Hiển Thành có chút tức giận, hình như cũng có chút ủy khuất ?
Tống Điềm mím môi, hắn chẳng lẽ là...
“ Rốt cuộc tại sao nàng lại đến thôn Trần gia ?” Cố Hiển Thành trầm giọng hỏi.
Tống Điềm sửng sốt: “ Thì ....thì tối qua ta đã lý do với ngài rồi còn gì.”
Tống Điềm tự cảm thấy bản thân mình không dối, biểu của Cố Hiển Thành lúc này rõ ràng như đang hiện hai chữ to tướng “ Không tin” .
“ Hôm qua nàng gặp Mạnh Thiệu ?”
Cố Hiển Thành vừa xong lời này , trong nháy mắt Tống Điềm liền hiểu ra .
“ Ngài biết rồi...?”
Cố Hiển Thành nàng không lời nào.
Tống Điềm có chút bất đắc dĩ: " Là hắn tìm đến ta, sau đó rất nhiều điều khó hiểu, ta cũng không phải cố ý muốn gạt ngài..."
"Ta để ý không phải cái này, ta là muốn hỏi, trước đó, nàng cũng đã gặp Tô Chinh ?"
Đầu Tống Điềm ong ong lên.
Thì ra là thế.
“ Ừm”
"Vì sao?" Cố Hiển Thành nhíu mày.
“ Nàng tin mấy lời xằng bậy của lão ta ?”
Tống Điềm: “… không có.”
“ Ta không tin .”
Tống Điềm: “….”
“ Nàng nguyện ý tin những lời xằng bậy là lão ta , cũng không tin ta.”
Lông mày Cố Hiển Thành nhíu lại càng lúc càng sâu.
Bao nhiêu tủi thân trong lòng Tống Điềm, lúc này lại bỗng dưng bộc phát ra.
Nàng có thể gì chứ.
Chẳng qua nàng cũng chỉ là một người bình thường.
Cố Hiển Thành rõ ràng có chút khó chịu, "Sớm biết cái thánh chỉ kia sẽ khiến nàng để ý như thế, lão tử liền châm một mồi lửa đốt đi , dứt khoát kháng chỉ luôn !"
Tống Điềm không thể tin nổi ngẩng đầu lên , qua vẻ mặt của Cố Hiển Thành, nàng hiểu ——
Hắn thật sự dám như thế.
Vì thế Tống Điềm : “ Ta thật sự không tin… ta trở lại thôn Trần Gia, thực sự là vì mấy lý do mà ta đã kia, ta cũng không có muốn đi..."
Muốn đi?
Cố Hiển Thành nhạy bén bắt hai chữ này.
“ Nàng còn muốn đi ? Nàng muốn đi đâu nữa ?”
Tống Điềm: “…”
Chẳng lẽ Tô Chinh không có cho hắn biết chuyện sáng nay sao ?
Cho nên, hắn chỉ biết nội dung cuộc trò chuyện của ngày hôm qua ... ?
Tống Điềm nhanh chóng đổi chủ đề: “ Ta có thể đi đâu chứ, ta chỉ… tùy tiện thế thôi .”
Cố Hiển Thành chằm chằm vào nàng , ánh mắt dò xét.
Bên ngoài, Đỗ thị bỗng nhiên đến gõ cửa: "Đại tướng quân, nước nóng nấu xong rồi ..."
Tống Điềm vội vàng đổi chủ đề: " Đi tắm rửa trước đi, nếu không thêm lúc nữa thật sự sẽ bị cảm lạnh mất .”
Nói xong, Tống Điềm liền đi mở cửa lấy nước, Đỗ thị không dám tiến vào , chỉ đứng tại cửa ra vào trao đổi ánh mắt với nàng, đúng lúc Tống Điềm chuẩn bị cúi người xuống lấy thùng nước thì Cố Hiển Thành đi tới , một tay một tay nhấc thùng nước lên, Tống Điềm lo chân hắn bị thương, lập tức đi tới đỡ hắn .
Đỗ thị cúi đầu xuống: "Nếu không thì để ta đem Tiểu Bảo qua bên chỗ ta ngủ nhé ?"
Cố Hiển Thành cùng Điềm Cô lời này đều sửng sốt, Tống Điềm liếc hắn một cái, trong lòng thở dài, biết đêm nay sợ là không thể yên tĩnh, vì thế gật đầu : " Vâng; cảm ơn Xuân Hoa tỷ nhiều ."
Nàng đi đến bên giường bế Tiểu Bảo lên, đưa cho Đỗ thị, sau khi Đỗ thị rời đi , trong phòng chỉ còn lại hai người Tống Điềm và Cố Hiển Thành .
Tống Điềm đi tới trước mặt hắn : “ " Phòng tắm ở phía sau, sao ngài không đi tắm rửa đi?"
Cố Hiển Thành nàng thật sâu, sau đó đột nhiên mím môi : “ Nàng đến giúp ta đi.”
Tống Điềm sửng sốt.
“ Chân ta bị thương.”
Tống Điềm cúi đầu, xuống chân hắn, do dự một lúc rồi cũng đi đi theo hắn. Cố Hiển Thành khẽ mím môi, tâm có vẻ như tốt hơn một chút.
Sân nhà Đỗ thị không thể so với chủ trướng trong quân doanh, phòng tắm rất nhỏ, một người thì cung coi như đủ dùng, khi hai người bước vào, đặc biệt là Cố Hiển Thành vốn thân cao thể tráng, không gian nhỏ hẹp này bỗng chốc lộ ra cưch kì chật chội.
Tống Điềm gần như không có chỗ đặt chân.
Nàng do dự về phía Cố Hiển Thành, hắn ngược lại rất tốt, đã tùy tiện bắt đầu cởi trung y , Tống Điềm đành phải đi đến bên chậu nước, dùng nước ấm ướt khăn, bắt đầu lau người cho hắn.
Tối qua hắn chiếu cố nàng cả một đêm, hôm nay đến phiên nàng cũng là điều nên . Tống Điềm cứ tự trấn an bản thân như thế.
Trời mưa rất lạnh, ban đầu làn da của Cố Tiên Thành có chút mát mẻ, chỉ trong chốc lát, Tống Điềm còn chưa lau xong phía sau lưng , làn da của hắn trở nên nóng bừng, hơi thở trở nên nặng nề.
Ở cái nơi nhỏ hẹp, bốn bề yên tĩnh này trở nên thật rõ ràng.
Hai tai Tống Điềm cũng chậm rãi đỏ bừng.
Bất quá may mà, Cố Hiển Thành rất thủ lễ, chỉ cởi áo rồi quay lưng lại với nàng , cùng không có ý định xoay người lại, càng không tính toán cởi quần...
Tống Điềm lặng lẽ giúp hắn lau xong lưng.
"Phía trước, phía trước ngài tự lau..."
Nàng nmmghiêng người, đưa khăn cho Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành quay đầu, ý vị thâm trường liếc mắt nàng một cái, sau đó nhận lấy khăn, tùy tiện đứng lên lau trước mặt nàng .
Động tác rất thô lỗ, góc khăn mấy lần này sượt qua mặt Tống Điềm , cũng không có cách nào khác, phòng tắm này quá nhỏ, một lúc chứa hai người đích xác có chút miễn cưỡng...
“ Ta đi ra ngoài trước đây.” Tống Điềm lại muốn đi, Cố Hiển Thành nghe , bỗng hừ lên một tiếng.
Dưới chân nàng liền như thể bị đóng mấy cái đi vào, không thể cử nữa.
Sau khi Cố Hiển Thành thuần thục lau xong người, đột nhiên duỗi tay, ôm người trước mặt mình vào trong ngực, dùng lực mạnh đến mức như muốn khảm cả người ta vào n.g.ự.c mình!
Trong phút chốc, Tống Điềm liền cảm thấy hít thở đều không thoải mái .
“ Nếu lúc nãy cả người ta không ướt sũng nước, thì ta đã sớm muốn như thế này từ lâu rồi.”
Tống Điềm vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe hắn thì thầm bên tai như , thì ra….vừa bước vào cửa hắn đã muốn ôm nàng rồi.
Cái ôm mang lại cho con người ta cảm giác an tâm, Tống Điềm dần thả lỏng, đại khái nàng cũng đoán lý do vì sao dù là nửa đêm Cố Hiển Thành cũng muốn đuổi tới thôn Trần Gia, trong lòng cảm thấy phức tạp...
"Ngài tới đây tìm ta... không ảnh hưởng tới việc trong việc trong quân doanh chứ ?" Tống Điềm đột nhiên hỏi.
Cố Hiển Thành nhăn mày khó chịu “ Nàng quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này gì ?”
“… ta nên quan tâm chuyện gì ?”
Cố Hiển Thành buông nàng ra, nàng thật sâu, lông mày đen rậm nhíu lại, lộ ra vẻ không vui.
“ Nàng nên quan tâm ta. Quan tâm nam nhân của nàng đây này.”
Tống Điềm: “…”
“ Ta đang rất không vui, nàng không ra sao ?”
“ Nhìn ra…”
"Cho nên ?"
Đầu óc Tống Điềm mơ hồ : "Cho nên cái gì?"
Cố Hiển Thành chậc lưỡi một tiếng: “ Cho nên nàng hẳn là nên bồi thường cho ta nhỉ.”
Vừa dứt câu, bàn tay hơi dùng lực, giữ chặt lấy sau gáy Tống Điềm, Tống Điềm buộc phải ngẩn đầu lên. Khoảnh khắc đôi mắt hạnh mơ màng ngấn nước chạm vào mắt Cố Tiên Thành, cặp kia mắt đen càng ngày càng tiến lại gần, sau đó đôi môi nóng bỏng mạnh mẽ áp vào môi nàng !
“ ưm !”
Tất cả thanh âm đều bị nuốt vào trong, Tống Điềm lập tức liền bắt lấy cánh tay Cố Hiển Thành.
Nụ hôn lần này còn bá đạo hơn nụ hôn lần trước mấy lần, Mang theo đầy sự chiếm hữu, chỉ trong chốc lát đã khiến Tống Điềm trầm luân, đầu óc như bị thiêu đốt. Cố Hiện Thành cạy mở đôi môi nàng ra, không có chút ý định nhượng bộ nào liền tiền vào sâu bên trong. Không gian nhỏ hẹp, hơi nước bao trùm, nhiệt độ cũng tăng lên mấy phần. Không khí ướt át và nóng bỏng giữa hai người tràn ra, kịch liệt vô cùng , tiếng tim đập mạnh như muốn đánh thức người cả thôn dậy.
Tống Điềm tự mình cảm thấy có loại cảm giác hít thở không thông, giống như một chiếc thuyền nhỏ chỉ có thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Nàng như mất hết sức lực, từ từ trượt xuống, ngay lập tức, bàn tay to lớn của Cố Hiển Thành đã vươn ra đỡ lấy nàng, thậm chí còn đem người nâng lên cao thêm một chút. Hai tai và gò má của Tống Điềm đỏ bừng, chỉ có thể gắt gao bám chặt vào vai hắn.
Thật lâu sau, Cố Hiển Thành rốt cuộc cũng buông lỏng người trong lòng ra.
Nhưng chỉ là đôi môi, còn khí lực trên tay lại không hề giảm đi chút nào.
“ cmn, nơi này nhỏ quá đi.”
Tống Điềm lúc này giống như đà điểu, cả đầu đều vùi sâu trong n.g.ự.c hắn, cái gì cũng không ngẩn đầu lên.
Vết thương ở chân Cố Hiển Thành hoàn toàn không ảnh hưởng đến tác của hắn, chỉ trong chôc lát, hắn đã đem người bế trở lại phòng, chính xác mà , là trở lại trên giường. Trong phòng chỉ có một chiếc giường đất, tuy mộc mạc lại rất chắc chắn, cho nên khi sức nặng của Cố Hiển Thành áp xuống thì một tiếng vang cũng không có.
Nếu đổi lại là giường gỗ ở quân doanh, e là không chịu nổi giày vò như rồi.
Tống Đièm chưa kịp thêm câu nào, đã bị hắn ôm vào trong ngực, tiếp tục hôn xuống.
Nàng bị ôm chặt dưới thân, dù không cần đứng và chịu xíu vất vả nào, cả người nàng càng lúc càng không có chút khí lực nào, thở dốc, sự phập phồng của cơ thể cùng với một bông hoa nở rộ trên lớp áo lót. Đây là mảnh vải mà nàng và Cố Hiển Thành mua cở huyện Võ Công lần trước…
Trên nền vải màu hồng nhạt có thêu hai ba bông hoa sen còn đang nở nụ. Tống Điềm dù đã trưởng thành vẫn còn chút tâm hồn thiếu nữ, lần trước quyết định mua tấm vải này là do thích mấy đóa hoa sen trên đó, nên khi cắt may áo, nàng cố giữ chúng lại, may thành áo lót. Ai ngờ, giờ đây chúng lại trở thành một cảnh đẹp trong mắt của người khác theo một cách hoàn toàn khác.
Cố Hiển Thành cũng ngừng hôn, cúi đầu , Tống Điềm nhân cơ hội bình tĩnh lại, lúc đầu không để ý tới ánh mắt của hắn, đến khi nàng ý thức mình đang gì thì mắt Cố Tiên Thành đã đỏ hoe.
Hắn cứ thế , không có thêm tác nào khác, ánh mắt nóng bỏng lướt từng tấc da thịt trắng nõn không bỏ sót một chỗ nào.
Đôi mắt Tống Điềm trở nên mông lung, hơi thở trở nên gấp gáp, những ngón chân trắng nõn hơi cong lên, vừa mới bị hôn trong phòng tắm chật chội, áo lót bên trong đã có chút lộn xộn, bây giờ lại bị người đ.è dưới thân. Cả người nửa kín nửa hở, nhuư một nụ hoa chớm nở.
“ Đừng, đừng nữa…”
Tống Điềm thẹn quá hóa giận, giơ tay muốn đẩy hắn ra, lại không nghĩ tới, cánh tay mềm mại của nàng để trên vai người đàn ông lại giống như một lời mời gọi , một giọt mồ hôi trên trán Cố Hiển Thành rơi xuống, vừa vặn rơi vào bên trên lá sen. Hắn thở mạnh một tiếng, cúi đầu xuống ——
--
“Ưm”
Tống Điềm vội vàng lấy tay bụm miệng lại, sợ âm thanh ám muội này bị truyền ra ngoài. Trong đôi mắt hạnh hơi nước càng ngày càng nhiều , càng ngày càng m.ô.n.g lung, lại không phải nước mắt. Một cảm giác lạ lẫm, lại kích thích đang lan tỏa trong n.g.ự.c nàng. Nàng sống c.h.ế.t bịt kín miệng, lại không có tác dụng gì khi cố gắng đẩy đầu nam nhân ở phía trên ra.
Ngoài cửa sổ vầng trăng sáng rõ, ánh trăng chiếu xuống mặt đất, Tống Điềm bỗng nhớ đến đêm “ phòng hoa chúc” , đêm đó, giường đất ở Cố gia cũng lớn giống như giống hệt như thế này, ánh trăng cũng giống ánh trăng đêm nay. Điểm khác biệt duy nhất là đêm đó tịch liêu đến tột cùng.
Nàng đơn độc nằm cuộn mình trong góc giường đất, lắng nghe tiếng khóc lóc rỉ rả từ phòng bên cạnh của mẹ chồng truyền sang, cảm thấy bất lực, đơn, và không thể tin nổi."
Không thể tin Cố Yển đã chết, không thể tin rằng nàng mới vừa gả qua đã phải sống cảnh góa bụa, càng không thể tin rằng đó chính là đêm phòng hoa chúc của nàng.
Không có một nữ tử nào trên đời nguyện ý sống một cuộc sống như .
Điềm Cô hốt hoảng , phảng phất lại trở về bốn năm trước một đêm kia, nàng trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kích .
Lại qua một lúc sau, chủ nhân của bờ vai rộng lớn kia tựa như đã dùng hết tự chủ của một đời này, rốt cuộc cũng ngẩn đầu lên. Hai mắt hắn đã đỏ hoe, đã bắt con mồi lại không thể không thả ra, đây thực sự là một loại khảo sát bản năng mà.
Sau khi nàng một lúc thật sâu, Cố Hiển Thành chửi thầm một tiếng, rồi đột nhiên đứng dậy.
"Quá chậm."
Hắn .
Thời gian trôi qua quá chậm, tất nhiên là hắn hận không thể ngay lập tức đến tháng 11, đến lúc đó hắn đem người rước qua cửa , liền có thể ...
Tống Điềm đương nhiên nghe hiểu lời oán giận của Cố Hiển Thành, đồng thời lúc này, nàng nằm ngửa trên giường đất, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm.
Lúc Cố Hiển Thành chuẩn bị đứng dậy đi phòng tắm thì Tống Điềm đột nhiên nhấc một chân lên, sau đó ngồi dậy, cánh tay trắng nõn chủ vòng qua cổ Cố Hiển Thành, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn đem người lần nữa kéo đến trước mặt.
Sau đó ——
Trúc trắc hôn lên môi hắn.
Nàng chưa có kinh nghiệm hôm môi, cũng là lần đầu tiên chủ hôn người khác, ngây ngây ngô ngô, khớp hàm kẽ run vì ngượng ngùng. Lúc đầu, Cố Hiển Thành rõ ràng chưa phản ứng kịp , giống như một pho tượng đá , ngẩn người tại chỗ, một lát sau, người trong n.g.ự.c phát ra một tiếng hừ không hài lòng, hắn mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng ——
Như con mồi thả ra khỏi lồng giam, hắn lại một lần nữa đem người ôm vào lòng, Lực độ mà so với trước còn muốn lớn hơn hai ba phần.
Đôi mắt Cố Hiển Thành mở lớn, ngón tay dài của hắn nhéo cằm Tống Điềm, buộc nàng phải thẳng vào hắn, như muốn xác nhận điều gì đó.
“ Nàng có biết nàng đang cái gì không ?”
“ Nàng đã nghĩ kĩ chưa ?”
Đôi mắt của Tống Điềm m.ô.n.g lung, nàng chưa bao giờg kiên định như trong thời khắc này.
Nàng không chuyện, chỉ là dùng hành để đáp lại hắn.
Bàn tay mềm mại lần xuống dưới, nhẹ nhàng cời bỏ thắt lưng
Trong đầu Cố Hiển Thành, nhưu có một sợi dây nào đó “ phựt” một tiếng, đứt luôn.
----
Khi hai người lần nữa lấy lại tinh thần, ánh trăng trên trời đã bị mây đen che khuất, chỉ còn lại chút ánh sáng mờ ảo nhu hòa.
Đầu thu gió lạnh người ta có chút rung rẩy, lông tơ trên da cũng khẽ run lên.
Nhiệt độ nóng bỏng nhanh chóng ấm đi cảm giác lạnh lẽo, và đóa hoa đang e ấp cũng cuối cùng mở ra, hoàn toàn nở rộ .
Duyên dáng kiều, quyến rũ người hái.
“ Ta hỏi nàng lại lần nữa.”
Cố Hiển Thành áp tràn mình vào trán nàng, những giọt mồ hôi theo má của Tống Điềm trượt xuống.
“ Nàng đã thật sự suy nghĩ kĩ chưa ?”
Đôi môi đào của Tống Điềm hé mở, điều mà chính nàng cũng chưa từng để ý tới là trên đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng lại có một núm môi đáng , tròn trịa nổi lên, lóng lánh trong suốt .( ý là môi trái tim đó )
Tách.
Một giọt mồ hồi của Cố Hiển Thành vừa vặn rơi vào đúng trên núm môi kia, sắc mặt hắn tối sầm lại, sợ nàng ghét bỏ, liền muốn giơ tay thay nàng lau đi , Thì đột nhiên Tống Điềm đưa cái lưỡi đinh hương ra, liế.m đi giọt mồ hôi kia.
Cố Hiển Thành hô lên một tiếng.
Đột nhiên mất đi lý trí...
... ...
Rất nhanh đã đến giờ dần, mặt trăng lại lần nữa lộ ra sau đám mây đen, duyên dáng kiểu, Tống Điẻm bị ánh trăng kia hấp dẫn, hơi nghiêng đầu qua.
Một vầng trăng sáng lúc này ở trong mắt nàng lắc lư phóng túng. (Xin vui lòng kiểm tra kỹ, đây chính là tới mặt trăng.)
Ánh trăng vốn nhu hòa dịu dàng ban đầu giờ như ai đó đưa vào trong mắt nàng, rực rỡ lấp lánh.
Đầu thu, mãi cho đến giờ mẹo một khắc.
Trong Trần Gia thôn mới truyền đến tiếng gà gáy đầu tiên.
Cố Hiển Thành thoả mãn lật cái thân mình, một tay gối lên sau đầu.
Hắn đem con người bé nhỏ bên cạnh ôm vào lòng, hai mắt Tống Điềm nhắm chặt, sau khi qua vận kiệt cả sức, đến cả khẽ đậy một cái cũng không muốn , liền cứ như thế yên lặng tựa vào trên vai hắn. (chỉ là dựa vào cái bả vai thôi. )
Bàn tay to lớn, ấm áp của hắn cứ vuốt ve mái tóc đen mượt như thác của Tống Điềm hết lần này đến lần khác, cái hứng, những ngón tay dài của nhẹ nhàng xoắn mái tóc đen thành một lọn, rồi lại nhẹ nhàng thả ra, trên mặt là nét ôn nhu vô tận.
Chỉ là hắn tay chân vụng về, không để ý , vô lại đem tóc người kéo hơi mạnh một xíu, Tống Điềm bất mãn kêu một tiếng, mở mắt ra.
“ Là ta không tốt.”
Cố Hiển Thành ôm nàng như ôm một đứa trẻ, chỉ là Tống Điềm vẫn chọc chọc nhẹ vào lồng n.g.ự.c hắn cự tuyệt. Ngồi dậy thôi cũng là một việc rất tốn sức, hiện tại nàng chỉ muốn cứ nằm yên như thế này, Cố Hiển Thành đôi mắt lóe qua một tia ý , cũng để tùy ý nàng.
"Có đói bụng không?"
Tống Điềm yếu ớt ừm một tiếng.
"Ta đi nấu cơm cho nàng, trứng hấp nhé? Ta chỉ biết cái này thôi."
Tống Điềm vốn hữu khí vô lực ừm một tiếng, bỗng nhiên, hai mắt nàng mở to.
"Không đi!" Nàng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, giống như mới khóc xong. ( vì sao khàn tiếng thì mn tự hiểu nhá @_@)
Tối hôm qua là nàng quá kích , lại quên mất đây là nơi nào! ! !
Giờ nếu Cố Hiển Thành ra đi, chẳng phải là rõ ràng cho Xuân Hoa tỷ biết tối qua đã xảy ra cái gì sao ! !
Hai má Tống Điềm đỏ lên.
Nàng hối hận rồi , dù có thế nào, thì cái thời điểm này thật sự là quá không tốt đi !
Còn chưa kể tới….
“ Sao thế ?”
Cố Hiển Thành hỏi.
Điềm Cô hung hăng trừng mắt người đàn ông đang tràn đày thỏa mãn trước mặt, huống chi người này còn giống như một con bò tót! ! !
Là nàng sai thật rồi !
Cố Hiển Thành liếc mắt ra bên ngoài, đột nhiên hiểu ra , hắn : "Ta còn tưởng là xảy xa chuyện lớn gì, nàng nghĩ mọi người đều là kẻ ngốc hết sao ? Chuyện gì cũng không ra ? Thế nnagf nghĩ vì sao tối qua tỷ ấy lại muốn mang Tiểu Bảo đi ?"
Cố Hiển Thành trong miệng lại lộ ra vài phần đắc ý , Tống Điềm rốt cuộc nhịn không nổi nữa, nắm chặt nắm tay đánh hắn, một quyền lại một quyền, như là muốn trút giận, Cố Hiển Thành , để mặc nàng đánh, đánh xong , còn đem quả đ.ấ.m nhỏ của nàng cầm chuyển qua bên môi, hôn một cái.
"Yên tâm đi, đều là người thông minh cả, nàng đợi cho tỉnh táo một chút, ta đi ra ngoài trước, chỉ cần nàng tỏ ra tự nhiên chút, thì người khác cũng sẽ không gì cả ."
Tống Điềm bất đắc dĩ mím môi, chuyện tới nước này rồi, cũng chỉ có một cái biện pháp này thôi.
Cố Hiển Thành đứng dậy ngay trước mặt nàng, Tống Điềm vẫn còn lười nhác không muốn cử , hắn vừa đứng lên , có vột dấu vết chói mắt bổng đập vào trong mắt Tống Điềm, nàng giật mình, lập tức túm lấy chiếc chăn mỏng che lại, chỉ là tác có chút lớn quá, đồng thời kéo cả người Cố Hiển Thành qua.
Hắn… thế mà không mặc gì hết.
Cố Hiển Thành nhướng mày nàng, vành tai Tống Điềm lại một lần nữa đỏ lựng cả lên, Cố Hiển Thành : "Không đâu, nàng chịu không nổi ."
Tống Điềm: “….”
Cố Hiển Thành to, đứng dậy đang chuẩn bị túm lấy quần, vẻ mặt dửng dưng, không biết xấu hổ, vật kia lại còn xẹt qua gò má Tống Điềm, nàng nhịn không quay mặt đi, chuẩn bị trừng mắt hắn..
Ai mà ngờ vừa ngẩng đầu, một vết bớt ở chỗ kia tuy không quá rõ ràng liền như thế rơi vào trong mắt Tống Điềm.
Dần dần, biểu của Tống Điềm dần dần cứng lại , dường như nàng nghĩ tới đièu gì đó, sững sờ ngay tại chỗ....
Bạn thấy sao?