Ngày hôm sau quả nhiên Tống Điềm xin nghỉ dù Cố Hiển Thành rất không nguyện ý, cũng để Tiểu Thập cùng nàng trở về Trần Gia thôn.
Việc này trong quân người biết không nhiều, có người hỏi Tiểu Điệp, tiểu điệp liền Tống đầu bếp rất nhanh sẽ trở về việc .
Mà càng không có người biết là trước khi rời đi Tống Điềm còn đi tìm gặp Tô Chinh một chuyến.
Hôm qua trước khi ngủ nàng nàng cũng đã suy nghĩ nhiều lắm.
Nếu phải quyết định nàng cũng muốn rõ lựa chọn của mình trước.
Đây là điều mà Tống Điềm học trong ba năm buôn bán ở Cố gia thôn .
Vì thế nàng tìm đến Tô Chinh đi thẳng vào vấn đề: "Nếu ta không cùng đại tướng quân hồi kinh, đại nhân định gì ta ? ?"
Tô Chinh có chút sửng sốt, tựa hồ rất là giật mình.
Cho đến lúc này, Tô Chinh mới rõ ràng chính mình đã đánh giá thấp tiểu đầu bếp trước mặt này, nàng còn thông minh hơn so với hắn tưởng tượng .
Nhanh như thế đã hiểu rõ ý đồ của bệ hạ ?
Tô Chinh: "Tống đầu bếp ... Vì sao lời ấy?"
Tống Điềm rủ mắt : "Ta tuy sinh ra nông gia mẫu thân cũng từng dạy ta, thà thê nhà nông gia ,cũng không thiếp nhà giàu . Huống hồ ta còn là quả phụ, lại đi thiếp cho người , chẳng lẽ không phải để cho người ta chê ? Cho nên con đường này, ta không đi ."
Tô Chinh đã hiểu: "Kia..."
Tống Điềm ngắt lời hắn: "Nhưng là đại tướng quân đối với ta rất tốt, ta cũng không nguyện bỏ lỡ, ta chỉ là nghĩ biết nếu còn có một con đường, thì đó là gì ? ."
Tô Chinh hiểu ý , cân nhắc lợi , giống thương nhân mà suy tính.
Hắn thẳng thắn thành khẩn : "Ta sẽ thay ngươi chọn một châu phủ giàu có , đưa ngươi đi qua, mua sắm chuẩn bị trạch viện cùng ruộng đất tốt , lại đưa tiểu bảo đi đọc sách , bảo đảm mẹ con các ngươi nửa đời sau vô ưu."
Tô Chinh xong, Tống Điềm hắn hồi lâu.
"Ta hiểu ..."
Tô Chinh tiếp tục : "Kỳ thật... Trong kinh hoàn cảnh phức tạp đối với ngươi cũng không tốt, ngươi là người Lũng Châu đúng không, nếu ngươi muốn về Lũng Châu cũng có thể, theo ta biết, Thục Châu địa giới cũng rất thái bình giàu có , tùy ngươi lựa chọn ."
"Nếu ta không đủ ?" Tống Điềm hắn tiếp tục hỏi.
Tô Chinh trầm mặc một lát, : "Ta đây có thể dùng danh nghĩa của ta , lại cho ngươi thêm một xấp ngân phiếu, như thế, ngươi cho dù không nguyện ý xuất đầu lộ diện buôn bán ăn thì tiền bạc cũng đủ cho mẹ con các ngươi chi tiêu ."
Tống Điềm nghe xong lời này, bỗng nhiên : "Ta hiểu , đa tạ Tạ đại nhân."
Tô Chinh: "Như thế nào?"
Tống Điềm : "Ta suy xét một chút."
Nói xong, Tống Điềm xoay người rời đi , Tô Chinh bóng lưng nàng ngẩn người.
Đột nhiên cảm giác nơi nào không đúng .
Tống Điềm rời khỏi doanh trướng Tô Chinh thì trong lòng rất khẩn trương , lúc này vừa đến giờ Thìn, nàng lập tức chui vào xe ngựa mà Cố Hiển Thành đã sớm chuẩn bị , Tiểu Thập đnag chờ bên cạnh , Tống Điềm cho hắn nhét một túi đậu phộng ngào đường.
"Chuyện vừa rồi phải giúp ta bảo mật nhé ."
Tiểu thập xem túi đậu phộng đường, do dự một chút, gật đầu.
-
Đến giờ ăn trưa thì Cố Hiển Thành mới khó khăn lắm bận rộn xong.
Mấy ngày nay Phó Ngạn xuất binh đánh rất hăng, rất nhiều chuyện đều cần Cố Hiển Thành tự mình xử lý, hắn vẫn ở trước bàn bận rộn không ngừng, đến Phúc Quý cũng ra có gì đó không thích hợp.
"Đại tướng quân, nghỉ ngơi một chút đi, đồ ăn trưa Tiểu Điệp nương đưa tới là mì nước, dùng xong lại tiếp tục bận rộn nhé ?"
"Không ăn." Cố Hiển Thành vẫn không ngẩng đầu lên.
Hắn phải nhanh chút, nhanh chút nữa.
Phúc Quý thở dài: "Ngài nếu không quý thân thể chính mình như thế , Tống đầu bếp mà biết nhất định sẽ tức giận ."
Chỉ có nhắc tới Tống Điềm , Cố Hiển Thành mới khó khăn lắm dừng một chút.
"Lấy đến đây."
Phúc Quý hai mắt tỏa sáng, vội vàng đem đồ ăn bưng tới, Cố Hiển Thành thô lỗ và vài miếng đem chén mì cho ăn xong .
Sau đó tiếp tục.
Phúc Quý thở dài: "Ngài đến tột cùng gấp cái gì nha?"
Cố Hiển Thành cùng không trả lời hắn.
Hắn gấp cái gì ? Tự nhiên là sốt ruột đem việc cần hắn xử lý phải xử lý cho xong, sau đó tìm vợ đi.
Chuyện nàng trở về Trần Gia thôn Cố Hiển Thành sáng sớm đã thấy hối hận rồi .
Nhưng là người đã rời đi hắn chỉ có thể đi tìm thôi.
Đáng tiếc chính sự trong quân giống như dòng nước chảy mãi không ngừng , qua hơn hai canh giờ, Cố Hiển Thành cũng có chút chịu không nổi .
Thừa dịp trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, hắn để Phúc Quý đi mời Hồ Kỵ lại đây, hỏi kỹ thêm về chuyện trị liệu .
Khi Hồ Kỵ cùng Tô Chinh nghe hắn tính toán tháng sau sẽ sắp xếp trị liệu thì hai người cũng có chút giật mình.
"Đại tướng quân, nhanh như thế liền quyết định ?"
"Phải ." Cố Hiển Thành đuôi lông mày buông lỏng chút, rõ ràng mang theo một tia ý mừng.
"Không sợ nhị vị chê , bản tướng tính toán tháng 11 xử lý việc vui, cho nên trước đó, ta cần phải giải quyết việc này."
Hồ Kỵ cùng Tô Chinh liếc nhau, hai người sắc mặt cũng có chút phức tạp.
Tô Chinh: "Việc này không phải chuyện nhỏ , kỳ thật còn có một biện pháp, đó là sau khi hồi kinh lại xử lý, trong kinh thái y tụ hợp , cũng bảo đảm hơn , thứ hai là thời gian chuẩn bị quá gấp rút , đại tướng quân..."
Tô Chinh còn chưa xong, Cố Hiển Thành liền khoát tay : "Không . Việc này nhất định muốn xong trước khi hồi kinh trước."
Hắn không nguyên nhân, hai lão hồ ly sao lại không đoán chứ.
Đại tướng quân muốn đại hôn trước hồi kinh là đã xá định thú tiểu đầu bếp rồi.
Mà lại muốn xử lý chuyện này trước đại hôn đơn giản cũng là không nguyện để tiểu đầu bếp cùng hắn gánh vác mạo hiểm.
Có thể thành, đại hôn.
Thất bại , nàng vẫn là người tự do.
Hai người đồng thời trầm mặc, có lẽ bọn họ đều đánh giá thấp trọng lượng của tiểu đầu bếp nữ ở trong lòng đại tướng quân rồi .
Cố Hiển Thành thấy Hồ Kỵ không đáp, hỏi thêm: "Có gì khó xử sao?"
Hồ Kỵ bất đắc dĩ : "Cũng không tính là khó ... Chỉ là có một loại thảo dược rất khó tìm , nếu đại tướng quân đã quyết định , ta liền lập tức tự mình đi tìm."
Cố Hiển Thành gật đầu: "Một khi đã như , xin nhờ thần y ."
Từ trong doanh trướng Cố Hiển Thành trong doanh trướng đi ra, Hồ Kỵ nhìnTô Chinh: "Hiện tại như thế nào xử lý?"
Tô Chinh thở dài: "Chuyện này bệ hạ chưa có hồi âm, trước tiên ngươi hãy dùng dược liệu để kéo dài chút đi."
Hồ Kỵ lắc đầu thở dài.
Sau khi hai người đi, tiểu Thất từ nơi hẻo lánh đi ra, hắn kỳ quái mà bóng lưng của hai người, hiển nhiên, lời mới vừa rồi cũng bị hắn nghe , do dự một chút , tiểu thất đi vào doanh trướng.
"Chuyện gì?" Cố Hiển Thành vẫn không ngẩng đầu ngồi ở trước bàn.
Tiểu thất rõ ràng có chút do dự, không biết có nên cho đại tướng quân chuyện nhắn thấy hôm qua hay không.
Cố Hiển Thành chờ một lúc thấy Tiểu Thất cúi đầu đứng ở trước mặt, cứ muốn lại không dám, hắn tức giận : "Nói."
Tiểu thất run lên: "Ta, ta hôm qua ở trên xà nhà nghỉ trưa, vô nghe Mạnh Thiệu cùng Tống đầu bếp đối thoại..."
Mạnh Thiệu?
Cố Hiển Thành nhíu mày.
-
Trần Gia thôn.
Đỗ thị hôm nay rất vui , thời điểm Tống Điềm đến vừa vặn là hoàng hôn, chính là thời điểm quầy hàng bận bịu nhất . Khi nàng bận đến chân không chạm đất,Tống Điềm đã đến.
Tuy rằng để Tống Điềm hỗ trợ nàng còn thấy hơi xấu hổ, là hai người cùng cũng rất vui vẻ, tựa như trở về lúc mới đầu Tống Điềm còn chưa có đi quân doanh.
Tống Điềm cũng cảm giác nhưu trở về nhà mẹ đẻ, rất là vui vẻ.
Đỗ thị hôm nay chính là canh thịt bằm dưa chua, từ ngày ấy học món này, rất nhanh liền ở Trần Gia thôn nhấc lên một trận sóng gió. Hơn nữa Đỗ thị còn tự bánh nướng, có bánh nướng, liền có thể gắp bánh bao, chả thịt kẹp bên trong cũng là quá thơm rồi!
Đỗ thị quầy hàng sinh ý vô cùng tốt.
Tống Điềm cũng tận mắt chứng kiến .
Hai người bận rộn thu thập quầy hàng xong trở về thì ánh trăng đã lặng lẽ bò lên cành.
"Muội tử, thế nào bỗng nhiên lại trở về ?"
Vấn đề này Đỗ thị đã tò mò suốt một buổi chiều , lúc này mới có thời gian tìm nàng tâm sự.
Tống Điềm : "Ta nhớ tỷ , hơn nữa có mấy ngày hưu mộc, liền muốn trở về xem xem ."
Đỗ thị nở nụ : "Ta lần trước lúc đi còn suy nghĩ lần sau gặp muội liền nên uống rượu mừng đấy ."
Nói đến rượu mừng, sắc mặt Tống Điềm ảm đạm , không có đáp lời.
Đỗ thị hiện tại buôn bán, đã luyện mặt mà chuyện, cơ hồ là nháy mắt, nàng liền ý thức Tống Điềm có tâm sự, nàng vội hỏi: "Thế nào đây ? xảy ra chuyện gì ?"
Tống Điềm cũng không rõ nội tâm của chính mình , hai người về tới tiểu viện quen thuộc, đến thì hết thảy đều là bắt đầu từ nơi này .
Nàng do dự một chút, rất nhiều việc ở trong quân không nên lời mà hiện tại như tìm nơi trút bầu tâm sự , vì thế nàng đem hai ngày này gần đây phát sinh một loạt cho Đỗ thị.
Đỗ thị nghe xong sửng sốt, liên tục cảm thán: "Mẹ nó ... sao mà phức tạp như thế !."
Tống Điềm khổ: "Đúng ."
Chuyện giữa hoàng quyền quý tộc thật phức tạp, chỉ là hôn sự, mà cũng phải đoạt quyền hành lợi như thế, mà đối với dân chúng bình thường như bọn họ mà , đâu cần phải lo lắng nhiều chuyện như chứ? Như chuyện của nàng mà , mẹ kế một câu, nàng liền phải gả đến Cố gia .
Tống Điềm tâm như thất hồn lạc phách, Đỗ thị khuyên nhủ: "Ai nha, bọn họ cũng có chút đạo lý, hoàng đế kia chính là không biết chuyện của muội và đại tướng quân ,các ngươi liền thừa dịp trước khi hồi kinh đem chuyện này sớm xong ! Lúc đó thì có muốn thay đổi cũng không !"
Tống Điềm .
Kỳ thật nàng tối qua cũng có suy nghĩ như ,cho đến nàng sáng nay đi tìm Tô Chinh.
Nàng kỳ thật cũng không ngốc.
Nàng buổi sáng như chính là muốn hỏi một chút ý tứ của Tô Chinh , không nghĩ đến nàng chỉ là mới hỏi qua Tô đại nhân liền cho nàng nhiều lợi thế như chứ.
Tống Điềm nháy mắt liền hiểu.
Bệ hạ có lẽ đã biết .
Có lẽ đã mật báo để Tô đại nhân đuổi nàng đi.
Đương nhiên suy đoán to gan này là nàng tối qua mơ thấy , cũng không biết là vì cái gì ...
Tóm lại, Tống Điềm ma xui quỷ khiến liền đi hỏi , mà Tô đại nhân lời kia mới để cho nàng có chút tin tưởng...
Cho nên Tống Điềm rời khỏi quân doanh Thành Dương Quân thì cực kỳ khẩn trương , nàng cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu mà từ trong lời của quan viên triều đình moi ra tin tức.
Nhưng là hiện tại có suy đoán như thế , Tống Điềm càng khó qua.
Nàng cùng hắn ở giữa khoảng cách, xem tựa giống như xa hơn một ít.
Việc này nàng không cho Đỗ thị, Đỗ thị tận khuyên bảo ,Tống Điềm lấy lại tinh thần : "Yên tâm đi Xuân Hoa tỷ, tỷ biết mà , ta trước giờ cũng không là một người cam chịu , cho dù đường này khó đi, ta cũng muốn thử xem, nếu thật sự đụng vách tường rồi sau."
Đỗ thị yên tâm : "Chính là đạo lý này nha."
Tống Điềm bên này tâm thoáng ổn định chút.
Chỉ là nàng không biết trên đường từ Thành Dương Quân đến Trần Gia thôn có một chiếc xe ngựa đang phóng thật nhanh.
Trên xe ngựa là Cố Hiển Thành.
Hắn lúc này sắc mặt khó coi đến cực điểm, rõ ràng là đầu thu, bên trong xe ngựa nhiệt độ lại như trời đông giá rét.
Phúc Quý ở một bên khẩn trương vô cùng .
Trưa nay Tiểu thất ở nội trướng những lời này, hắn tự nhiên cũng nghe thấy .
Mạnh Tổng binh này ! Lá gan cũng quá lớn!
Đại tướng quân trước còn thăng chức cho hắn!
Thế mà hắn lại cùng tiểu đầu bếp lời chứ!
Đừng đại tướng quân sau khi nghe nổi trận lôi đình, đến hắn còn muốn đi lên đánh người !
Mà vừa nghĩ đến đại tướng quân còn hùng hổ đi tìm Tô đại nhân...
Phúc Quý liền biết, hôm nay xong rồi !
Xe ngựa dù sao không đi nhanh bằng cưỡi ngựa , Cố Hiển Thành không chịu ở bên trong xe rống to một tiếng.
"Nhanh chút!"
"Tướng quân..." Xa phu mười phần khó xử.
" Xe ngựa không so với cưỡi ngựa ! Hơn nữa ta thấy sắp có mưa to rồi !"
Cố Hiển Thành sắc mặt đen thui , xuống cái chân bị thương của mình .
Nếu hắn không bị thương chân, sao đến mức phải ngồi xe ngựa.
Bực mình .
Cái chân này cũng không khiến hắn căm tức bằng Tô Chinh cùng Mạnh Thiệu .
Hắn không vì việc tư mà lập tức đi tìm Mạnh Thiệu, là hắn đích xác là cùng Tô Chinh bộc phát tính .
Đang êm đẹp gì mà thiếp thất chứ .
Hắn nhíu mày thành hình chữ xuyên , cũng giận Tống Điềm hôm qua mà không cho hắn biết.
Nàng tối qua thương tâm khổ sở thậm chí sinh bệnh, hơn phân nửa chính là bởi vì chuyện này.
Hơn nữa sáng sớm hôm nay còn muốn về Trần Gia thôn.
Cũng không thèm chào hỏi một tiếng thừa dịp hắn bận bịu nhất liền đi .
Càng nghĩ càng giận.
Cố Hiển Thành cảm thụ n.g.ự.c hiện tại không đau.
Vậy là vẫn còn tốt.
Trong lòng hắn tối tăm giống như bầu trời đầy mây đen, chẳng mấy chốc mà đổ cơn mưa tầm tã .
Màn đêm buông xuống, Tống Điềm cùng Đỗ thị chuyện tâm như tri kỷ, tâm tốt hơn nhiều.
Hai người ngoài phòng: "Ai nha, như thế nào giống như sắp đổ mưa? !"
Tống Điềm cũng liếc mắt , trong lòng lộp bộp một chút, Đỗ thị biết nàng đang lo lắng cái gì , vội hỏi: "Muội đừng sợ, hiện tại thôn chúng ta đã trùng tu khá tốt rồi , không sợ sạt lở đâu ! Ta đi đem xiêm y thu vào ."
Tống Điềm lúc này mới yên tâm: “Để ta giúp tỷ ."
Hai người bận việc một trận, cũng muộn rồi nên ngủ lại.
Tống Điềm vẫn ở căn phòng cũ lúc trước, trở lại chốn cũ, nàng cũng rất là cảm khái, thu thập xong sau liền mang theo nhi tử ngủ lại .
Không quá nửa canh giờ.
Quả nhiên gió giật mưa rào.
Giống hệt như đêm mưa lần trước ,ngoài cửa Đỗ thị bỗng nhiên lại truyền đến tiếng đập cửa đông đông thùng thùng .
Tống Điềm giống như cảm ứng điều gì đó , bỗng nhiên mở mắt ra...
Bạn thấy sao?