Ngày hôm sau Tống Điềm dậy rất sớm, hiện tại bữa sáng tuy rằng không cần nàng chuẩn bị, chính nàng cùng nhi tử cũng phải ăn . Hơn nữa đã vài ngày không có cơm chiều , nếu không sớm chuẩn bị thì nhất định là không kịp .
Từ sư phó bên kia sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng, nghe là có bánh bao và cháo, Tiểu Điệp dã sớm đi xếp hàng , Tông Điềm ôm nhi tử đi ra doanh trướng, múc lấy nước ở ngoài suối , nàng vừa lau mặt sạch sẽ cho con xong thì thây Triệu ma ma đi tới .
"Ma ma." Tống Điềm dừng tác trên tay , mấy ngày nay đi huyện Võ Công, Triệu ma ma không có đi cùng , Tống Điềm đoán nàng hôm nay khẳng định sẽ lại đây.
Triệu ma ma hôm nay sắc mặt đặc biệt hòa ái, đến gần cũng không đợi Tống Điềm chuyện, thẳng: "Ta đã nghe Phúc Quý , lần này ra ngoài , vất vả cho ngươi rồi ."
Tống Điềm ngẩn ra, lúc này mới ý tới Phúc Quý đứng cách đó không xa , vẫy tay với nàng ,Tống Điềm gật đầu đáp lại.
"Triệu ma ma quá lời , đều là bổn phận của ta , gì tới vất vả."
Triệu ma ma : "Chiếu cố tướng quân cùng băng bó miệng vết thương cũng không phải là thuộc bổn phận của ngươi . Tóm lại, lúc này ngươi có công, ta sẽ ghi nhớ , chúng ta Thành Dương Quân thưởng phân minh, ngày mai sẽ có thưởng ."
Tống Điềm nghe lời này, cũng không nghĩ ra vẻ, vì thế : "Đa tạ ma ma."
Triệu ma ma đi rồi , Phúc Quý vui vẻ lại đây : "Tống đầu bếp !"
Tống Điềm thấy hắn, cũng rất vui : "Ngươi đến vừa vặn, ta có cái này xin nhờ ngươi mang về..."
Phúc Quý: "Thứ gì?"
Tống Điềm chung quanh, nhỏ tiếng ở bên tai Phúc Quý vài câu , Phúc Quý nghe xong mở to mắt .
Rất nhanh, Tống Điềm mang mấy tấm vài hôm qua mua cho Cố Hiển Thành giao cho Phúc Quý , Phúc Quý gầy yếu đơn bạc, suýt nữa cầm không nổi.
"Này, tất cả đây đều cho đại tướng quân ?"
Tống Điềm ngượng ngùng gật đầu: "Bởi vì tướng quân không cho ta đem tiền trả lại , ta đây cũng không vô duyên vô cớ lấy bạc của ngài ấy ... Vì thế tiêu hơi thoáng tay ."
Phúc Quý cũng không quan tâm nhiều trong đầu hắn chỉ nghe vài chữ mà thôi ——
Đây đều là tiểu đầu bếp mua cho tướng quân !
Ai da ~ ~ ~
Tiểu đầu bếp thật tri kỷ!
Đại tướng quân nhà hắn chỉ có mấy bộ thường phục , hắn khuyên bao nhiêu lần mà đại tướng quân cũng không để ở trong lòng, hiện tại vừa hay , cuối cùng cũng có người biết ấm biết lạnh tới chiếu cố chủ tử nhà hắn rồi !
Phúc Quý không khép miệng, mừng rỡ vô cùng , không khỏi lại nghĩ đến chuyện mà đại tướng quân giao cho hắn .
Hắn vụng trộm Tống Điềm bên cạnh , suy nghĩ một lát, nhỏ tiếng hỏi: "Tống đầu bếp ... Ta nghe , ngươi đến quân doanh, kỳ thật là vì tìm người thân nha?"
Tống Điềm ngẩn người, "Ngươi.. Làm sao biết ?"
Việc này ngoại trừ cho đại tướng quân, nàng chỉ qua với Mạnh Thiệu . Nói cho Mạnh Thiệu kỳ thật cũng là vì để cho hắn c.h.ế.t tâm, mà việc này Phúc Quý sao mà biết ?
Phúc Quý không giải đáp vấn đề này, chỉ : "Đừng chúng ta Thành Dương Quân người nhiều, tất cả binh lính đều ghi lại trong danh sách , quê quán, bức họa còn có ngày sinh tháng đẻ đều rành mạch . Những thứ này đại tướng quân ngày thường không có thời gian quản, đều là ta giúp hắn lưu lại nha."
Tống Điềm mở to mắt .
"Tuy các quân doanh mỗi tháng cũng sẽ chiêu tân binh, đều phải báo cáo với ta , cũng có nghĩa là , Tống đầu bếp muốn tìm người nào , tới tìm ta là ."
Tống Điềm hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ như , "Này, đơn giản như sao..."
Phúc Quý nở nụ : "Ngươi cho rằng phức tạp lắm à ? Chỉ là..." Hắn có chút không đoán ra ý của Tống Điềm ,vì thế tiếp tục : "Đưa tin báo tủ , hơn phân nửa chính là đã qua đời , ngài có thể tiếp nhận không ?"
Tống Điềm phức tạp nhẹ gật đầu, " Báo tử là ba năm trước đưa tới nhà , chỉ là mẹ chồng chưa c.h.ế.t tâm, lúc này đến đây ta cũng chỉ là muốn chứng thực thật giả , xin nhờ ngài !"
Phúc Quý cẩn thận nghĩ lại ý tứ trong lời nàng .
Mẹ chồng chưa c.h.ế.t tâm? Ý tứ chính là nàng đã c.h.ế.t tâm ?
Nhất định là như !
Phúc Quý đột nhiên cảm giác hi vọng, xem ra tiểu đầu bếp đối với phu quân cũng không có nhiều cố chấp nha! Phúc Quý cảm giác mình lại có thể nên chuyện , cũng không chê trên người đồ vật nặng, nhanh như chớp liền chạy về chủ trướng.
Lúc này, Cố Hiển Thành vừa mới cùng Phó Ngạn thương nghị xong chính sự, liền thấy hắn thở hổn hển ôm hai bao lớn đồ vật trở về .
Cố Hiển Thành thản nhiên liếc mắt một cái : "Ngươi nên cùng bọn lính đi huấn luyện dã ngoại, quá yếu."
Phúc Quý không để ý tới lời này, hưng phấn : "Tướng quân tướng quân! Ngài xem đây là cái gì?"
Cố Hiển Thành cũng lười xem , đi đến trước dư đồ : "Có chuyện liền ."
Phúc Quý thở dài , cảm thấy chủ tử nhà mình rất khó cứu: "Ta vừa rồi đi đến chỗ của Tống đầu bếp ."
Cố Hiển Thành bước chân dừng lại.
"Tống đầu bếp bảo ta đem hai bọc này mang về ."
Cố Hiển Thành quay đầu.
"Tất cả đều là đồ nàng mua cho ngài đấy !"
Cố Hiển Thành ngạc nhiên , mở to mắt .
Phúc Quý nở nụ , quả nhiên, nhắc tới Tống đầu bếp cái là phản ứng khác ngay . Hắn vui vẻ mở gói đồ ra , Cố Hiển Thành đã đi nhanh tới.
"Là cái gì?"
Phúc Quý hừ một tiếng, vội thế sao !
"Là vải ! Thật nhiều vải ! Tống đầu bếp , sắp nhập thu rồi , ngài nên may hai bộ đồ mới , cho nên mua cho ngài nhiều chút . Còn có còn có, Tống đầu bếp còn , màu sắc này rất hợp với ngài , mặc lên vừa uy vũ , vừa cường tráng!"
Phúc Quý khoa tay múa chân , hưng phấn không thôi, nước miếng bay tứ tung.
Cố Hiển Thành khóe môi không kiềm nổi nhếch lên , xem hắn như , vẫn là liếc mắt một cái .
"Nàng thật sự như ."
"Nô tài còn có thể lừa ngài sao ? Ngài xem màu xanh này đi , thật đẹp mắt! Ánh mắt Tống đầu bếp thật là tốt!"
Cố Hiển Thành thấy , nhếch nhếch môi : " Không sai."
Ngực hắn trước giờ không có thoải mái như .
"Tướng quân, ngài quay lưng lại đây , nô tài ước lượng cho ngài , sau đó phân phó Hoán y cục may đồ nhanh một chút !"
Cố Hiển Thành ừ một tiếng, khó phối hợp quay lưng lại.
Phúc Quý miệng đến tận mang tai.
Nhìn đi , hắn khuyên bao nhiêu lần đều vô dụng, Tống đầu bếp ra tay cái là ngay !
Cố Hiển Thành đứng ở tại chỗ mặc hắn nghịch, chỉ là nghĩ ngợi những lời kia, vẫn là không xác định hỏi .
"Những kia lời , là nàng thật sao ?"
Phúc Quý dễ quên , lời ra khỏi miệng liền quên.
Lời nào ?
Đầu hắn chuyển vài cái ,lập tức đáp: "Thật …. thật mà ! Tống đầu bếp như thế !"
Mặc kệ nó!
Đại tướng quân lại không thể chạy tới cùng Tống đầu bếp đối chứng !..
Bạn thấy sao?