Tiểu Quả Phụ Xinh [...] – Chương 52

Màn đêm buông xuống, Liễu Thấm đứng vững bước chân, ngừng một chút : "Nguyên lai bên người Cố tướng quân cũng có người thông minh, thiếp thân cho rằng, một kẻ giặc cỏ ngồi vào vị trí nhất phẩm đại tướng quân, Phó tổng binh chắc là không cam tâm đâu nhỉ, dù sao lấy sự cơ trí của Phó tổng binh , không nên phục tùng người khác đâu."

Phó Ngạn đi ra khỏi bóng tối, hướng nàng : "Liễu nương quá khen, này ít nhiều nhờ Liễu nương , ta lấy tín vật  của Ngô Vương , không chừng sang năm liền thăng chức rồi."

Phó Ngạn đi đến bên người nàng, đoạt lấy đồ vật trong tay nàng, Liễu Thấm trầm mặt : "Ngươi thả ta, Ngô Vương điện hạ sẽ không bạc đãi ngươi , các ngươi chẳng qua muốn bắt nhược điểm của Chu Chí, ta sẽ đưa cho các ngươi ,thật sự không đáng cùng điện hạ đối nghịch."

Phó Ngạn lạnh: "Điện hạ vì sao lại cùng Thành Dương Quân chúng ta đối nghịch đâu?"

Liễu Thấm nhíu mày.

"Ngươi hôm qua muốn chuyện bất lợi đối đại tướng quân đi? Là Ngô Vương chỉ điểm? Các ngươi ở quán rượu tay vào hương liệu ? Ngô Vương đến cùng muốn gì đại tướng quân ?"

Liễu Thấm bỗng nhiên nở nụ : "Không phải là mệnh lệnh của điện hạ a... Chính là ta ngưỡng mộ tướng quân mà thôi, về phần đối Cố tướng quân cái gì, phong nguyệt sự , Phó tổng binh rất hiếu kỳ sao?"

Phó Ngạn lạnh lùng nàng, tựa hồ phán đoán thật giả, Liễu Thấm lại : "Bất quá đại tướng quân bên kia không thành ... Nếu là Tổng binh đại nhân nguyện ý, Thấm Thấm..."

Phó Ngạn chán ghét lui về sau một bước.

Liễu Thấm đến lớn tiếng hơn.

"Mà thôi, ngươi dẫn ta đi đi, lần này tài nghệ không bằng người , có điều ngươi nên khách khí với ta chút , ai  thắng ai  bại, còn chưa biết đâu."

Phó Ngạn phất phất tay , ý bảo tiểu Thập đem người mang đi.  Con dấu bị Phó Ngạn thu nhập để vào trong tay áo, bước nhanh rời đi.

...

Hai ngày nay Cố Hiển Thành  cơ hồ không hề nhắm mắt ,  bởi  vì chuyện xảy ra Xuân Lai Lâu  ngày hôm qua mà miệng vết thương lại thối rữa lây nhiễm rộng hơn .

Lúc hoàng hôn, hắn ở trước án thư chợp mắt một lát.

Chỉ là ở trong mộng, Cố Hiển Thành lần đầu tiên  trong đời mơ thấy thân ảnh   của một nữ tử , nàng rất xinh đẹp ,  rất ôn nhu, ở trước mặt hắn xua  đi không , quanh quẩn không ngừng.

Một cổ mùi hương hoa lài thản nhiên ùa lên trong lòng Cố Hiển Thành , hắn phảng phất lại có chút say.

Còn có cỗ không thể nên lời ...

"Tướng quân, tướng quân?"

Cố Hiển Thành bỗng nhiên mở mắt ra , phía sau lưng lại là một thân ảnh .

Là Tống Điềm  ở ngoài cửa gọi hắn.

Hắn thở gấp, nhéo nhéo ấn đường.

Sự trúng xuân dược , Cố Hiển Thành không   cho bất cứ một người nào, vì cũng không ai lý giải hắn vì sao tức giận đến thế.

Nàng cũng không biết.

Nhưng chung quy là hắn mạo phạm trước .

Tâm loạn như ma, Cố Hiển Thành im lặng một lát: "Vào."

Cửa bị đẩy ra,  Tống Điềm bưng khay thức ăn đi đến.

"Tướng quân? Phúc Quý không ở đây , ta vừa mới kêu cửa không có ai trả lời."

"Bản tướng đang ngủ ." Cố Hiển Thành niết mi tâm, trên mặt đều là thần sắc  mệt mỏi .

Tống Điềm nhẹ gật đầu: "Bữa tối của  ngài đặt ở đây ,  ngài dùng chút đi."

Cố Hiển Thành ân một tiếng.

Tống Điềm đứng ở tại chỗ, do dự một chút, "Tướng quân."

Cố Hiển Thành ngẩng đầu nàng.

"Ngài... miệng vết thương  của ngài có tốt không?"Tống  Điềm suy nghĩ nhiều lần, hay là hỏi ra miệng ? Trước khi đi Xuân Lai  Lâu có  đáp ứng mỗi ngày sẽ thay thuốc cho  đại tướng quân , hai ngày này sự quá nhiều, cũng không biết vết thương của hắn như thế nào rồi .

Cố Hiển Thành dường như không nghĩ đến nàng sẽ hỏi cái này, có chút kinh ngạc, vừa muốn mở miệng , bên ngoài Phó Ngạn  đã mang theo tiểu thất bọn họ trở về .

"Tướng quân!"

Cố Hiển Thành đành phải  với Tống  Điềm Cô : "Đợi lát nữa đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...