Tống Điềm bưng thức ăn đi vào, trong phòng rất yên tĩnh, bởi vì có một cái bình phong, Tống Điềm ngay từ đầu còn không thấy người đâu , xoay người mới phát hiện Cố Hiển Thành ngồi ở trước án thư, cau mày, một bàn tay còn niết mi tâm, tựa hồ rất là không vui.
Tống Điềm do dự một chút , đem khay thức ăn đặt ở trên bàn , sau đó đi đến bên bình phong , còn chưa mở miệng, Cố Hiển Thành đã : "Ra đi."
Nàng dừng lại , nhỏ giọng: "Tướng quân, nên dùng cơm ."
Cố Hiển Thành bỗng nhiên ngẩng đầu!
Trong mắt của hắn lóe qua một tia kinh ngạc, hiển nhiên cho rằng người tới là Phúc Quý.Thấy là Tống Điềm ,nộ khí trên mặt Cố Hiển Thành biến mất vài phần, hắn thu âm thanh, dường như e sợ cho dọa đến nàng: "Sao ngươi lại tới đây ?"
Tống Điềm : “Đã một ngày ngài chưa ăn gì rồi, trước dùng bữa đi."
Cố Hiển Thành nàng: "Không đói bụng."
Tống Điềm thở dài: "Nhưng ta đều xong rồi."
Cố Hiển Thành sửng sốt, trong n.g.ự.c có một tia cổ quái, nàng bình bình đạm đạm một câu, hắn liền không nên lời một câu cự tuyệt.
Trầm ngâm một lát, Cố Hiển Thành : "Để ở kia đi, lát nữa ta sẽ dùng."
"Được ."
Cố Hiển Thành lại liếc nàng một cái, hắn ho nhẹ một tiếng: "Hôm qua ..."
Cố Hiển Thành tự giác, hắn rất ít khi có cảm giác chột dạ , chuyện ngày hôm qua thật là hắn mạo phạm trước , nàng có hay không cảm thấy hắn rất xấu xa, rất...
Kỳ thật đêm qua, Cố Hiển Thành một đêm không ngủ, nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định...
"Có chuyện gì sao ?" Tống Điềm đột nhiên hỏi.
Nàng thanh âm giòn tan , không có vẻ lúng túng, chống lại tầm mắt của hắn.
Tống Điềm kỳ thật cũng suy nghĩ một ngày, sau đó quyết định giả ngu, lúc đó nàng không quay đầu lại, không biết đại tướng quân đang cái gì . Hơn nữa chọc thủng tầng cửa sổ giấy này sẽ rất xấu hổ, nghĩ một chút liền biết...
Cố Hiển Thành chống lại nàng trong veo ánh mắt, lời sắp cũng dừng lại, một lát sau, Cố Hiển Thành dời đi ánh mắt, sắc mặt phức tạp.
Nàng... Không biết sao.
Tống Điềm trong lòng khẩn trương, lại cực lực che dấu, Cố Hiển Thành ánh mắt luôn luôn sắc bén, nếu lại nàng trong chốc lát sợ là liền không thể gạt , bất quá may mà, đại tướng quân cũng không lại chằm chằm nàng nữa , Tống Điềm thở phào nhẹ nhõm.
"Tướng quân, không còn chuyện gì , ta trước hết lui ra ."
Cố Hiển Thành giọng phức tạp ân một tiếng, Tống Điềm liền chuẩn bị xoay người đi ra ngoài .
Chỉ là chưa đi tới cửa,Tống Điềm mới chợt nhớ tới chuyện mà Phó Ngạn giao phó cho nàng, nàng quá mức khẩn trương, suýt chút quên mất .Tống Điềm do dự một chút quay đầu, giọng ôn nhu : "Tướng quân, ta chỉ là một phụ nhân, không hiểu chính sự trên quan trường , là khi còn nhỏ nương dạy qua ta một đạo lý, quân tử báo thù 10 năm không muộn, có đôi khi ẩn nhẫn cùng ngủ đông là vì cho địch nhân một chiêu trí mạng. Ta tưởng đại tướng quân ở trên chiến trường trải qua nhiều năm, nên so với dân phụ còn hiểu rõ đạo lý này. Bất quá dân phụ chính là bậy mà thôi , tướng quân cũng không cần thật sự để ở trong lòng . Dân phụ cáo lui."
Cố Hiển Thành ngây ngẩn cả người , mãi cho đến khi Tống Điềm đi ra ngoài đóng cửa lại hắn còn ngơ ngác ngồi ở trước án thư . Bọn Phó Ngạn ở bên ngoài kỳ thật không có đi xa, đợi đến Tống Điềm đi ra, tất cả đều tiến gần lại .
"Thế nào thế nào?"
Tống Điềm : "Ta đều , là có tác dụng hay không ta cũng không biết ."
Phó Ngạn vừa muốn thêm , Cố Hiển Thành ở trong phòng hô một tiếng:"Phó Ngạn!"
Hắn đại hỉ, "Ta mà ! Còn phải nhờ ngươi a!"
Phó Ngạn vội vã đi vào , Điềm Cô đứng ở tại chỗ sửng sốt cứ, không thể nào... Đại tướng quân thật sự nghe lọt lời nàng sao ?
Bạn thấy sao?