Tiểu Quả Phụ Xinh [...] – Chương 110

Sau khi thái tử Duật tiến cung, sắc mặt của Lương Thừa Đế mới tạm dịu xuống.

“ Thái tử sao lại tới đây ?”

“ Hôm nay nhi thần thấy lúc phụ hoàng rời đi có vẻ như thân thể không khỏe, nên đặc biệt đến hỏi thăm người.”

“ Trẫm không sao, trở về nghỉ ngơi đi, thân thể của ngươi mới là quan trọng.”

Thái tử Duật không vội rời đi, ngược lại : “ Nhi thần biết chuyện vừa rồi  phụ hoàng muốn để cho Duyệt mỹ nhân . nhi thần cho rằng , cách này không thể thực hiện .”

Lương Thừa đế nghe thế đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng.

“ Ngươi đã biết những gì rồi ?”

Thái Tử Duật không gì.

Lương Thừa đế thấy thế liền đổi cách hỏi: “ Ngươi sao biết ?”

Thái Tử Duật : “ Thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió, phụ hoàng chắc hẳn là hiểu rõ đạo lý này hơn con. Cách như nếu bị truyền ra ngoài, sẽ tổn đến uy nghiêm của bệ hạ đấy.”

Lương Thừa đế hừ một tiếng: “ Ngươi nghĩ Trẫm muốn thế sao? Con à, ngươi còn quá trẻ, chưa hiểu hết tầm quan trọng sự cân bằng trong quyền lực, Trẫm như đều là vì triều chính mà lao tâm khổ tứ.'"

Thái Tử Duật : “ Cái phụ hoàng muốn , là Cố tướng quân cùng Ngụy gia liên hôn sao? Nếu chỉ là chuyện này, thì nhi thần có cách.”

“ Ồ, ngươi có cách gì ?”

Thái Tử Duật trầm mặc một lát, rồi : “ Ba ngày nữa, mẫu hậu sẽ tổ chức một hội thi đấu mã cầu, đến lúc đó nam nữ trong kinh thành sẽ cùng kết đội ra sân. Chỉ cần để Cố Tướng quân và Ngụy Tam nương chung một đội. Tuy Cố Tướng quân có thể không có ý với Tam nương, dù sao hắn cũng là một quân tử, chắc chắn sẽ chiếu cố một nữ tử yếu đuối .”

Lương Thừa đế: “ Ý ngươi là muốn để bọn họ bồi dưỡng cảm sao?”

Thái Tử Duật: “ Phụ hoàng, rất nhiều chuyện già néo sẽ đứt dây, Cố tướng quân đã ở biên quan ba năm, trải qua vô vàn khó khăn, thật cũng không dễ dàng gì. Nếu người dùng phương pháp này, e rằng sẽ lạnh lòng các tướng sĩ của Thành Dương Quân đấy ạ .”

Lương Thừa đế trầm mặc một lát.

“ Nhưng chuyện này không còn nhiều thời gian nữa.”

“ Nếu như Phụ hoàng tin tưởng con, xin hãy thử một lần. Nếu không thành, chúng ta lại tìm cách khác.”

Lương Thừa Đế suy nghĩ một lúc rồi : “ Được rồi, trận đấu mã cầu của mẫu hậu ngươi đã sắp xếp ổn thỏa rồi phải không ?”

“ Thưa vâng.”

“ Vậy thì trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội.”

“ Đa tạ phụ hoàng .”

Sau khi Thái tử Duật rời đi, Hoàng Đức Toàn tiến lên mỉm : “ Điện hạ quả thật là người có lòng hiếu thảo và nhân từ mà .”

“ Hừ.”

Lương Thừa đế hừ một tiếng .

“ Làm việc thì chần chừ do dự, không có một chút quyết đoán nào, không biết có phải là giống với mẫu thân hắn hay không nữa, như thế cũng tốt, hắn cũng đã cho trẫm một gợi ý không tệ. Vào ngày thi đấu mã cầu, ngươi đi hai việc này cho trẫm ——.”

Hoàng Đức Toàn khom người, ghé tai lại gần.

Lần này Lương Thừa Đế chuyện hoàn toàn không không có nửa phần kiêng dè, Thái tử Duật vừa bước tới cửa đã nghe thấy mấy chữ “do dự thiếu quyết đoán.” Hắn mím môi, bước chân không hề dừng lại.

Sau khi về Đông cung không lâu, thì thấy hoàng hậu tới.

Nhìn thấy mẫu thân của mình đến, Thái tử Duật đứng dậy: “Mẫu hậu.”

Trịnh Hoàng hậu mỉm : “ Duật nhi vất vả rồi. Ta đã nghe , trận đấu mã cầu ba ngày sau, phụ hoàng con đồng ý rồi .”

Thái Tử Duật kẽ ừm một tiếng .

“Trận đấu mã cầu lần này sẽ mời không ít tiểu thư thế gia đến tham gia, đây đúng là một cơ hội tốt. Đến lúc đó, mẫu hậu cũng sẽ chọn cho con một Thái tử phi dịu dàng , đoan trang.”

Thái tử Duật không chút nghĩ ngợi liền từ chối : “Mẫu hậu, thôi bỏ đi. Với thân thể hiện tại của nhi thần, cưới nương nhà ai cũng đều là trói buộc. Đợi sau này hẵng tính.”

“ Nói bậy .”

Trịnh Hoàng hậu : “Con là Thái tử, là trữ quân của một nước. Biết bao tiểu thư danh môn khuê tú đều mong muốn ngồi vào vị trí Thái tử phi này. Mẫu hậu không cho phép con tự coi nhẹ mình như . Huống chi… hiện tại, với sự giúp đỡ của thuật sĩ Âu Dương đến từ Tây Vực kia, thân thể của con đã dần hồi phục. Tuổi con cũng đã đến lúc cưới vợ sinh con rồi, đây là chức trách mà Thái tử nhất định phải thực hiện.”

Ánh mắt của Thái tủ Duật khẽ : “ Vâng, tất cả nghe theo sắp xếp của mẫu hậu.”

Trịnh Hoàng hậu mỉm hài lòng.

__

Hẻm Vĩnh Tùng.

Hôm nay, Tống Điềm đã tìm mấy cửa hàng ở khu chợ phía Đông kinh thành, tất cả nàng đều rất hài lòng.

Cả buổi tối , nàng cứ cầm bản vẽ cùng bản đồ kinh thành mà xem đi xem lại, nghiên cứu không ngừng. Vì quá mức chăm , thậm chí đến cơm tối cũng chỉ ăn vài miếng. Khi Cố Hiển Thành đến, nàng cũng hoàn toàn không hay biết.

“ Đang xem gì thế ?”

Thình lình có tiếng vang lên từ phía sau dọa nàng giật mình. Tống Điềm quay đầu lại liền bị Cố Hiển Thành ôm chặt lấy.

Nàng khẽ ngửi ngửi rồi hỏi: “Chàng uống rượu à ?”

Cố Hiển Thành: “Mũi của nàng là mũi như nào ? Trước khi đến đây, ta đã đánh răng ba lần, uống hai chén lớn canh giải rượu , còn thay một bộ quần áo nữa đấy.”

Tống Điềm xoay người lại: “ Ta là đầu bếp, chàng quên rồi à ? Mũi ta nhạy lắm đấy.”

Cố Hiển Thành tiến lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi nàng: “Ừ, nàng đúng.”

Hôm nay rõ ràng tâm trạng Tống Điềm rất tốt, nàng mang hết những cửa hàng mà mình đã chọn ra để cho Cố Hiển Thành xem: “Hôm nay chúng ta đã đi một ngày, chọn mấy cửa hàng này, chàng xem thế nào ?”

Cố Hiển Thành lập tức nhận lấy, cùng nhau thương lượng.

“Chỗ này, chỗ này gần cổng thành nhất, giá cũng hợp lý, ta vừa đã thích ngay. Nhưng giá hơi cao, một tháng sáu lượng, dù sao cũng là kinh thành, tấc đất tấc vàng.”

Cố Hiển Thành nhạt: “Chẳng lẽ chúng ta lại không nổi hay sao ?”

Tống Điềm trừng mắt hắn: “Ta là ăn buôn bán nghiêm túc, không phải chơi trò trẻ con đâu. Nếu ta không muốn kiếm tiền, thì cứ dứt khoát ở nhà nằm không, mỗi ngày tiêu tiền của chàng là đủ rồi.”

Hai mắt của Cố Hiển Thành sáng lên: “ Ý kiến này cũng không tệ đâu .”

Tống Điềm liền giơ tay nhéo hắn.

“ Ta thôi mà, chỗ cửa hàng này liệu có xa quá không ?”

“ Cũng không xa lắm. Nơi này giao thông thuận tiện, bên này có cầu, bên kia có đường. Hơn nữa, Phúc Quý rằng hiện nay kinh thành giao thương rất nhiều với Tây Vực, phần lớn tuyến vận chuyển ngoại thương đều đi qua con đường này, đúng không? Cho nên , dân cư ở đây chắc chắn sẽ rất đông đúc.”

Cố Hiển Thành khẽ ừm một tiếng rồi : “Chỗ này cũng là đường phải đi qua để vào cung, là mỗi ngày ta đều có thể ghé chỗ nàng dùng bữa rồi.”

Tống Điềm mím môi, điểm này… nàng thật sự chưa nghĩ tới.

“ Nếu chàng cũng thấy chỗ này , ngày mai ta sẽ đi luôn nhé ?”

Cố Hiển Thành: “Sao cũng , ta tin vào mắt của nàng.”

Tống Điềm mỉm ngọt ngào .

Tối đó, Cố Hiển Thành vẫn như thường lệ nghỉ lại chỗ nàng. Nhưng sáng sớm hôm sau, hắn vẫn phải dậy sớm để vào tham dự buổi triều sớm . Sau khi dùng xong bữa sáng, Tống Điềm cũng chuẩn bị ra ngoài tiếp tục xem các cửa hàng.

Chỉ là không ngờ tới , Cố Hiển Thành vừa rời đi, Lưu Dương đã tới cửa.

Hắn hẳn là đã tính toán kỹ thời gian, cố ý tránh mặt Cố Hiển Thành. Tống Điềm biết hắn đến chắc hẳn vì có chuyện đại sự , liền mời vào trước, rồi đi pha một ấm trà.

“ Nương tử đang định ra ngoài à ?” Lưu Dương hỏi.

Tống Điềm mỉm kể cho hắn nghe về chuyện nàng đang chuẩn bị cửa hàng.

Lưu Dương gật đầu: “ Đây vốn là chuyện tốt, nương tử vào kinh thành, tìm kế sinh nhai cũng là lẽ đương nhiên. Chỉ là hôm nay tới đây, ta muốn dặn dò nương tử hai việc.”

“ Ngài cứ đi, đừng ngại.”

Lưu Dương đã suy nghĩ suốt cả đêm, luôn cảm thấy bệ hạ sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nhưng sáng hôm nay, hắn lại nghe Hoàng hậu tổ chức thi đấu mã cầu, hơn nữa Thái tử điện hạ còn là người đã ra mặt thuyết phục bệ hạ. Hắn suy nghĩ kỹ một chút, liền nhận ra mấu chốt của vấn đề.

, hôm nay hắn đến không có ý định nhắc đến chuyện của Duyệt mỹ nhân để tránh cho Tống Điềm cảm thấy ngột ngạt.

Hắn muốn , là một chuyện khác.

“Gần đây, trong kinh thành có thể sẽ xảy ra một số vụ án, những vụ án này sẽ rất kinh , chỉ cần nghe thôi đã khiến lòng người sợ hãi, nương tử hãy cẩn thận mọi bề. Tìm mặt tiền cửa hiệu cũng đừng khu vực phụ cận cầu Chu Tước.”

Tống Điềm vô cùng kinh hãi !

Cửa hàng nàng chọn lại vừa vặn ở gần cầu Chu Tước, nàng vội vã hỏi: “ Tại sao? Là vụ án gì ?”

Lưu Dương mỗi khi nghĩ đến chuyện này, đều cảm thấy đau lòng, lại không thể không nhắc nhở nàng.

“Ta cũng chỉ nghe , gần đây ở khu vực ngoại thành  thường xuyên có phụ nữ và trẻ em mất tích, mà nhóm người án rất ngang ngược. Cầu Chu Tước nối liền trong và ngoài thành, giao thông thuận tiện người ngựa đi lại tấp nập, lại là nơi ngư long hỗn tạp, rất dễ để chúng ra tay. Cho nên nương tử đừng lội vào vũng nước đục này .”

Phụ nữ và trẻ em mất tích sao....

Tống Điềm cảm thấy lạnh sống lưng.

“Đa tạ đại nhân đã nhắc nhở.” Tống Điềm đã từng nghe Cố Hiển Thành đến bản lĩnh của Lưu Dương, hơn nữa hắn cũng nhiều lần giúp đỡ nàng, nên nàng hoàn toàn tin tưởng lời hắn và không có ý định phản bác lại.

Lưu Dương mỉm hài lòng: “ Nương tử chịu nghe lời khuyên của ta, mọi việc của chúng ta sẽ dễ dàng xử lý hơn nhiều.”

Đã đến đây, Tống Điềm liền nhờ hắn xem qua một lượt những nơi mình đã chọn. Nào ngờ, Lưu Dương vừa liền chỉ ngay vào chỗ hẻo lánh và rẻ nhất trong số đó.

“Chỗ này, ba tháng nữa triều đình có thể sẽ có thái lớn. Bây giờ vào tay với giá thấp, sau này chưa chắc còn đâu.”

Tống Điềm cẩn thận xem xét, thấy tường bao và các căn nhà xung quanh khu vực đó đều khá cũ kỹ. Trong nháy mắt, nàng liền hiểu ý của hắn.

“ Đa tạ đại nhân.”

Lưu Dương mỉm gật đầu, uống một chén trà rồi dùng thêm một miếng điểm tâm, sau đó mới rời đi.

Tống Điềm ra khỏi cửa, lập tức đi thẳng đến nơi mà Lưu Dương đã nhắc đến.

Nơi này tuy nằm ở trung tâm kinh thành, thực sự có chút xuống cấp. Phía sau lại là một khu chợ, khá ồn ào và bừa bộn, nên lần đầu tiên Tống Điềm qua đã không mấy ưng ý. Nhưng hôm nay xem lại, nàng lại phát hiện ra không ít điều mới mẻ.

Đầu tiên, chỗ này nằm rất gần khu chợ nên việc mua nguyên liệu trở nên tiện lợi và dễ dàng. Thứ hai, phần lớn người ở đây đều là những thợ thuyền, lao công, cần có chỗ để giải quyết bữa trưa.

Thứ ba, xung quanh đều là những tòa nhà cao tầng ngay ngắn chỉnh tề, chỉ riêng khu vực này là lạc lõng và cũ kỹ. Nghĩ đến lời của Lưu Dương, Tống Điềm liền ngộ ra ý nghĩa ẩn sau đó.

Ngay lập tức, nàng quyết định chọn chỗ này !

Hơn thế nữa, nàng còn đưa ra một quyết định táo bạo hơn: Nàng không nữa, mà sẽ trực tiếp mua luôn.

Quyết định này của Tống Điềm khiến Tiểu Điệp giật mình hoảng hốt.

“Mua luôn ? Thế này thì phải tốn bao nhiêu tiền đây ?”

Chủ tiệm cũng đang sốt ruột muốn bán, nghe có người muốn mua thì mừng rỡ không thôi. Tuy nhiên, ông ta lại là một người lòng dạ hiểm độc, ông ta đưa ra giá rất cắt cổ, vừa mở miệng đã đòi hai trăm lượng, con số này khiến Tống Điềm cũng phải giật mình.

Do dự một lát, Tống Điềm hỏi: “ Giá cả không thể thương lượng thêm sao ?”

Chủ tiệm : “ Nương tử có thể đi hỏi thử xung quanh một chút , giá này là mức giá trung bình ở khu vực này rồi.”

Tống Điềm cũng không từ chối: “ Được, chúng ta đi xem thêm vài nơi nữa.”

Chủ tiệm sững người lại, không ngờ nàng lại đi là đi. Tống Điềm hiểu rõ rằng trong đàm phán, không thể tỏ ra quá mức muốn mua, vì nàng thật sự dẫn Tiểu Điệp, Như Ý và Như An đi dạo quanh khu vực gần đó.

Đồng thời nàng cũng tranh thủ tìm hiểu mức giá trung bình của khu vực này.

Giá hai trăm lượng quả thật vẫn còn cao, khoảng một trăm năm mươi lượng thì hợp lý hơn.

Tuy nhiên, cửa tiệm này còn có tầng hai và gác mái. Sau khi mua xong nàng cũng có thể cải tạo lại, vì nàng vẫn khá ưng ý với nơi này.

Tống Điềm không vội vàng vào lại, mà sau khi đi dạo xong, nàng tìm một chỗ dễ thấy để ngồi xuống cùng Tiểu Điệp và mọi người ăn trưa. Khu vực này không có nhiều quán ăn, hơn nữa hầu hết đều rất giản dị, chỉ kê hai chiếc bàn nhỏ bên đường là xong. Hương vị cũng khá bình thường.

“Món mì này so với nương tử thì còn kém xa, nếu chúng ta kinh doanh ở đây, chắc chắn sẽ kiếm nhiều lắm.”

Tống Điềm : “ Cũng không thể , dù sao thì chúng ta cũng chưa hiểu rõ khẩu vị của người dân ở đây.”

Sau khi ăn xong, các nàng vẫn chưa có ý định đi vào . Chủ tiệm thấy họ ung dung thong thả xem xét vài cửa hàng, lại còn trò chuyện khá vui vẻ với người khác, liền cảm thấy có chút sốt ruột.

“ Aizzz nương tử, tiểu nương tử, thôi rồi, ta đang cần bán gấp, một trăm tám mươi lượng ta giao nhà cho ngươi.”

Tống Điềm mỉm , lúc này mới chậm rãi bước vào lại.

“Ta cũng không trả xuống một trăm năm mươi nữa, giá cả khu vực này ta đã tìm hiểu kỹ rồi. Một trăm sáu mươi lượng, thêm mười lượng là tính luôn cả phần gác mái bên trên.”

Thấy chủ tiệm vẫn còn có chút do dự, Tống Điềm tiếp tục : “Ta mang theo bạc sẵn, không cần phải ra tiền trang rút. Chưởng quầy, như có thể bớt cho ngài không ít phiền phức đấy.”

Chủ tiệm vừa nghe, mắt liền sáng lên, đồng thời cũng bắt đầu đánh giá lại người phụ nữ trẻ trước mặt.

“Ngươi thật sự mang sẵn bạc theo rồi sao?”

Có sẵn một trăm năm mươi lượng bạc trong tay, người có thể lấy ra số tiền này đâu có nhiều. Chẳng lẽ vị này thuộc gia đình quyền quý giàu sang nào đó?

“ Đúng , nếu ngươi đồng ý, hôm nay chúng ta lập tức ký khế ước.”

Chủ tiệm nghiến răng: “ Thành giao, một trăm sáu thì một trăm sáu!”

Tiểu Điệp và Như Ý ở phía sau nhịn không mà khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Giao dịch diễn ra rất thuận lợi, Tống Điềm cũng rất hào phóng. Sau khi nhận khế đất, nàng liền nhanh chóng đưa ra một trăm sáu mươi lượng bạc, tất cả đều là tiền của Cố Hiển Thành. Ban đầu, nàng không có ý định sử dụng số tiền này, giờ có cơ hội tốt như , nàng cũng không muốn tỏ ra quá kiêu kỳ.

Cùng lắm là sau này buôn bán kiếm tiền nàng sẽ trả lại cho hắn. Hơn nữa, hắn vốn là phu quân của nàng, tiêu tiền của phu quân mình thì có gì mà phải ngại.

Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, cũng là lần đầu tiên cảm nhận sức mạnh của việc có tiền trong túi. Chủ tiệm cũng cảm thấy hài lòng, thống thống khoái khoái cầm bạc giao chìa khóa. Đây là lần đầu tiên Tống Điềm tiêu hết một số tiền lớn như , khi về nhà, bước chân nàng có chút lâng lâng.

Buổi tối, Cố Hiển Thành như thường lệ lại đến.

Tống Điềm cố ý ăn diện một phen.

Nàng rất ít khi mặc quần áo màu đỏ, lần trước ở huyện Thanh Sơn, Cố Hiển Thành còn đặc biệt chọn vải đỏ cho nàng. Tống Điềm suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ hắn thích màu đỏ, nên hôm nay nàng đã đổi sang một bộ váy voan đỏ.

Mỹ nhân quyến rũ lại kiều diễm, nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài tường liền nhẹ nhàng đứng dậy, bước ra cửa đón.

Cố Hiển Thành vốn dĩ không vui, hôm nay vào triều, tất nhiên cũng nghe chuyện về trận đấu mã cầu. Cả người hắn lạnh lùng, hàn khí cứ thế toát ra không ngừng.

Kết quả, vừa bước vào cửa, hắn liền thấy mỹ nhân kiều diễm với dung mạo như tranh vẽ, đứng ở cửa mỉm với hắn: “ Chàng về rồi à ?”

Cố Hiển Thành khựng bước, đứng ngẩn ra tại chỗ.

Hôm nay nàng không chỉ ăn vận lộng lẫy, mà còn cố ý xõa búi tóc xuống, mái tóc đen nhánh tôn lên làn da trắng như tuyết, lông mày vẽ kỹ càng, đôi môi cũng điểm chút son hồng.

Mời gọi !

Đây rõ ràng là một lời mời gọi !

Cơn giận trong lòng Cố Hiển Thành bỗng chốc tan biến như giọt sương dưới ánh mặt trời rực rỡ, chẳng còn lại chút dấu vết nào.

Hắn sải bước đi nhanh về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn. Khi đến gần, hắn đưa tay ôm nàng vào lòng. Tống Điềm mở to đôi mắt, ngay tiếp theo, cánh cửa liền bị hắn "rầm" một tiếng đóng lại. Tống Điềm cũng bị hắn ép chặt lên ván cửa, hơi thở nóng rực phả nhẹ bên tai nàng.

"Chàng đúng là cầm tinh con trâu mà." Tống Điềm đẩy hắn ra, Cố Hiển Thành hừ nhẹ một tiếng.

"Ta là trâu, trâu không biết mệt mỏi." Hắn đưa tay bế cả người nàng lên, Tống Điềm lại không chịu.

“ Vẫn chưa ăn cơm mà, đi ăn cơm trước đã, ta đã gói sẵn sủi cảo rồi.”

Cố Hiển Thành cũng không vội vàng, dừng lại lời đang , gật đầu: "Được rồi, ăn sủi cảo trước, sau đó chúng ta ăn những món khác."

Tống Điềm không hiểu rõ ý nghĩa trong câu đó, nàng vỗ vai ra hiệu cho hắn đặt mình xuống. Hai người đi đến chiếc bàn nhỏ đặt trên giường bên kia.

Tiểu Điệp nhanh chóng bưng lên hai đĩa sủi cảo, là nhân nấm hương thịt heo mà Cố Hiển Thành thích nhất. Hắn há miệng ăn một miếng là một cái, có vẻ thật sự đói bụng.

“ Chàng ăn chậm thôi, không đủ thì ta sẽ nấu thêm.”

Cố Hiển Thành: “ Nàng không biết hôm nay ta mệt đến mức nào đâu, mà trong trạng mệt mỏi như thế, ba ngày nữa Hoàng hậu lại bảo sẽ tổ chức trận đấu mã cầu.”

“ Thi đấu mã cầu sao ?  Đó là cái gì ?”

Cố Hiển Thành giải thích cho nàng: "Chính là chơi đánh bóng trên lưng ngựa, là trò chơi của các công tử tộc thế gia, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“ Vậy chàng cũng phải tham gia sao ?”

“ Ừm, ta từ chối không .”

Tống Điềm không quan tâm đến cái gì mà trận đấu mã cầu, nàng nhẹ, bên cạnh bóc quýt cho Cố Hiển Thành. Cố Hiển Thành chờ một lúc, cẩn thận ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng : “ Trận mã cầu lần này... sẽ là nam nữ phối hợp.”

Tống Điềm chẳng mảy may để tâm: “ Ồ.”

“ Ta nghi ngờ, có lẽ ta sẽ bị phân đến đội với cái gì mà nữ tử Ngụy gia.”

Trong đầu Tống Điềm vẫn còn đang nghĩ đến chuyện của hàng lúc sáng: “ Ừ.”

Cố Hiển Thành sửng sốt.

“ Nàng không để ý sao?"

Tống Điềm lúc này mới hoàn hồn: “ Hả?”

Thực ra nàng không nghe rõ Cố Hiển Thành đã gì, liền hỏi: “ Để ý cái gì?”

Chỉ thấy sắc mặt Cố Hiển Thành ngày càng đen lại.

“ Chàng ăn đi, ăn nhanh đi, ăn xong ta với chàng chuyện này.”

Cố Hiển Thành không ăn nổi nữa: “ Chuyện gì, nàng đi.”

Tống Điềm vô cùng cao hứng : “ Hôm nay ta đã tiêu tiền của chàng.”

“ Ồ.”

“ Một trăm sáu mươi lượng! Ta đã trực tiếp mua luôn cái tiệm đó rồi !”

“ Ừh.”

 Cố Hiển Thành học theo nàng.

“ Chàng không thèm để ý sao ?”

Cố Hiển Thành càng học càng nghiện: "Ah?"

"Ta để ý cái gì?"

Tống Điềm vẫn chưa nhận ra.

“ Một trăm sáu mươi lượng đó, chàng yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ kiếm lại và trả lại cho chàng. Chàng không biết đâu, ở bên kia——”

Cũng không biết câu của nàng đã chạm vào vảy ngược của Cố Hiển Thành, lời chưa kịp xong, người đối diện đã tức càng tức, đứng bật dậy: “ Còn đến chuyện trả lại ?!”

Tống Điềm: “ Sao, sao ?”

Cố Hiển Thành nghiến răng nghiến lợi: “ Nàng vừa là sẽ trả lại sao?”

“ Ý ta là, có lẽ phải chờ ba tháng hoặc nửa năm nữa....”

“ Ta đợi không lâu như đâu.”

Cố Hiển Thành lại thở phì phò, tức giận đến đỏ mặt.

“ Muốn trả lại, , trả ngay bây giờ !”

Hắn xong, không ăn cơm nữa, trực tiếp tiến lên bắt người. Tống Điềm ý thức nguy hiểm, lập tức định chạy xuống, bị người ta nắm chặt lấy cổ chân.

"Phù ——!"

Cố Hiển Thành thổi một cái, thổi tắt ngọn nến...

---Lão Cố: “ Muốn trả lại, thì cả gốc lẫn lãi !”

Haha (@~@)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...