Hắn một câu không đầu không đuôi như khiến cho Tống Điềm ngẩn người luôn.
“Chàng gì cơ?” Tống Điềm nhất thời chưa hiểu ý của Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành lại không chịu thêm nữa, chỉ tỉ mỉ báo cáo lại lịch trình bận rộn hôm nay, sau đó mệt mỏi nằm xuống .
Tống Điềm nghe hắn cả ngày hôm nay phải xoay xở với bao nhiêu người như , trong lòng cũng có đôi phần cảm thán: “Vậy chàng đã dùng bữa chưa?”
Cố Hiển Thành khẽ ừ một tiếng: “Lúc đi trên đường ta có ăn hai cái màn thầu rồi.”
Đã ăn hai cái màn thầu ??
Tống Điềm đau lòng không thôi.
“ Để ta đi chút gì đó cho chàng ăn.”
“ Thôi đừng, đêm cũng khuya lắm rồi, với lại ta cũng không thấy đói.” Hắn không chịu, Tống Điềm cũng đành nằm xuống.
“Để mai rồi sau, ngày mai chẳng phải là ngày Lạp Bát sao, ta muốn ăn cháo Lạp Bát.”
Hai mắt Tống Điềm sáng lên: “ Ngày mai chàng sẽ đón tiết Lạp Bát ở đây sao?”
Cố Hiển Thành mở mắt, có chút không vui nàng: “ Không ở đây thì ta đi đâu chứ ?”
“Ta nghĩ rằng ngày mai bệ hạ…”
“ Ta cũng đâu có bị bó vào một chỗ với lão hoàng đế đâu ?” Cố Hiển Thành càng thêm không vui, nhíu mày: “Quả thực là tối mai có cung yến, ban ngày ta sẽ ở đây cùng nàng.”
Trong lòng Tống Điềm tràn ngập bong bóng ngọt ngào: “ Vậy , ngày mai ta sẽ một bàn toàn món ngon, chúng ta cùng đón lễ .”
“ Ừ.” Cố Hiển Thành nghe nàng mới vui vẻ trở lại.
“ Ngày hôm nay hai nha hoàn đến việc có ổn không ?”
Tống Điềm: “Cả hai đều rất tốt, chỉ là ta không quen sai bảo người khác, mà cũng không có nhiều việc để sai bảo họ ấy .”
“Ta biết, nên không sắp xếp nhiều người cho nàng, nàng cũng phải học cách sai sử người ở đi, sau này trong hậu viện còn nhiều người hơn như nữa .”
Tống Điềm hiểu ý tứ trong lời hắn, khẽ ừm một tiếng.
Hắn liếc qua, thấy Tiểu Bảo, do dự một lúc, rồi lại : “Hiện giờ phòng nhiều rồi, nếu không thì để thằng nhóc này ngủ phòng riêng đi, ta sẽ tìm thêm một ma ma cho nàng, có không ?”
Tống Điềm do dự một chút: “Cũng , bất quá bây giờ Tiểu Điệp và Như Ý bọn họ cũng có thể giúp ta, chỉ là ta định sau này chút việc buôn bán, thực sự có hơi bất tiện.”
“ Làm buôn bán ?!” Cố Hiển Thành lập tức lấy lại tinh thần.
“ Đúng .” Tống Điềm có chút không vui: “Chẳng phải trước đây đã rồi sao, chàng định nuốt lời à ?”
Nuốt lời thì không đến nỗi, hiện giờ Cố Hiển Thành đúng là có chút không vui .
Thời gian hắn có thế đến đây vốn đã ít, nếu Tống Điềm lại muốn đi buôn bán, thì thời gian gặp nhau chẳng phải càng ít hơn sao.
Hắn rất hiểu sự quyết tâm của nàng.
“Ta mặc kệ, chuyện chàng đã hứa rồi thì đừng hòng nuốt lời.” Tống Điềm cũng có chút không vui.
Nàng không vui, Cố Hiển Thành chỉ còn cách đầu hàng.
“ Được rồi rồi, nàng định mở gì, quán ăn à ?”
Tống Điềm : “ Vâng! Ta cũng chỉ biết mỗi cái này thôi, chàng thấy có không?”
Cố Hiển Thành cố : “Được thôi, chắc chắn là , mà, ở kinh thành này, đại trù nhiều như , quán ăn cũng nhiều, nàng có chắc có thể cạnh tranh với người ta không ?”
Tống Điềm lại không vui rồi: “ Sao lại mới bắt đầu chàng đã xui xẻo như ? Ta có hay không, chẳng phải phải thử thì mới biết sao ?”
“Được .” Cố Hiển Thành thấy nàng giận liền lập tức giang tay ôm lấy nàng, lại thấy lúc này nàng không còn buồn ngủ, trong lòng lại bắt đầu nổi lên một vài tâm tư khác.
Hắn thử thăm dò đến những chỗ sâu hơn, trong khi Tống Điềm đang hứng chí bừng bừng kể cho hắn về kế hoạch của mình, đột nhiên, tay người này lại vươn đến một nơi nào đó.
Tống Điềm trợn to mắt, cúi đầu xuống.
Đỏ mặt.
“ Ngày mai ta sẽ bảo Phúc Quý giúp nàng chọn cửa tiệm nhé?” Cố Hiển Thành giọng đã hơi khàn, tác cũng tăng thêm vài phần khí lực .
“Ừm…” Ánh mắt Tống Điềm lảng tránh, Cố Hiển Thành vẫn như cũ, không ngừng tác.
“ Sáng sớm ngày mai ta dứt khoát không đi đâu cả, có thể ngủ thêm một lát ?”
Tống Điềm: “……” Nàng liếc về phía Tiểu Bảo.
“ Tiểu Bảo đang….”
Cố Hiển Thành ngược lại hoàn toàn bỏ quên vấn đề này.
“Vậy… qua kia nhé?”
Phía gần cửa sổ trong phòng có một chiếc sụp mềm, trên đó đặt một chiếc bàn nhỏ vuông vắn, là nơi thường dùng để đọc sách hoặc đồ thêu. Tống Điềm không muốn Tiểu Bảo thức giấc, chỉ đành ngượng ngùng đỏ mặt đồng ý.
Cửa sổ ở căn phòng này so với ở Trần Gia thôn lớn rất nhiều, ánh trăng chiếu vào cũng nhiều hơn, mái tóc dài đen nhánh của Tống Điềm xoã tung trên tháp mền , xấu hổ đến mực không kìm à lấy tay che kín mặt.
Mà cái sụp nhỏ cũng theo tiết tấu tác của Cố Hiển Thành mà rung lắc, phía trên còn đặt một cái bình hoa bạch ngọc , là buổi trưa Tiểu Điệp cố ý lấy đến để trong phòng nàng , bên trong bình cắm một đóa hải đường .Bình hoa đang không ngừng lắc lư dịch dần lên phía mép bàn , cuối cùng khi chuẩn bị rơi xuống thì Cố Hiển Thành nhanh tay chụp . Nhưng đồng thời, do hắn dướn người về phía trước quá nhiều, Tống Điềm bất giác run rẩy.
Cố Hiển Thành kêu lên một tiếng đau đớn, thoáng chốc, tất cả đều ngừng lại .
Hai người ngừng lại , Cố Hiển Thành nàng một hồi lâu, sau đó đặt xuống môi nàng một nụ hôn thật sâu .
Đóa hải đường đang nở rực rỡ trong bình hoa cũng bị hắn lấy ra , rồi cài nghiêng nghiêng lên bên tóc mai của nàng.
"Thật đẹp !"
Thưởng thức xong, Cố Hiển Thành lại cúi xuống hôn tiếp. Tống Điềm bị hôn đến nỗi không thở nổi, liền nhẹ nhàng đẩy hắn một chút .
Cố Hiển Thành vẫn không hề nhúc nhích.
"Không phải đã bảo nàng ngày ngủ nhiều một chút rồi sao ?"
Tống Điềm sửng sốt, còn chưa chờ nàng kịp phản ứng thì chiếc bàn nhỏ lại lấy một loại nhịp điều kỳ quái bắt đầu đung đưa, nàng không thể kháng cự mà mở to mắt, Cố Hiển Thành lại dễ dàng công thành đoạt đất .
…..
Vì thế ngày tiếp theo , Tống Điềm quả nhiên dậy muộn.
Bởi vì có tấm màn che nên ánh mặt trời chiếu vào cũng trở nên dịu dàng , Tống Điềm mở mắt ra, thấy Cố Hiển Thành cũng đang nằm bên người, hắn đĩnh đạc gác một chân nằm nghiêng nàng, cũng không biết hắn đã bao lâu.
Tống Điềm mặt đỏ lên, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, liền kéo chăn che kín người lại .
Cố Hiển Thành bật .
"Tiểu Bảo vừa tỉnh rồi ,ta ôm đưa cho Tiểu Điệp , phỏng chừng là đưa đi ăn điểm tâm rồi ."
"Ưh..." Tống Điềm có chút xấu hổ, nàng không dám nghĩ tới biểu của Như Ý và Như An sau khi biết việc này , nàng cũng chỉ lúng túng trong một lát rồi lập tức thông suốt, có rất nhiều chuyện, nàng phải tập thành thói quen mới .
Tống Điềm cũng không phải là kiểu người thích ngủ nướng, nếu nàng vừa tỉnh đã muốn đứng dậy , chỉ là vừa mới ngồi dậy, cảm giác đau nhức toàn thân liền ập đến, nàng không khỏi rít lên một tiếng, Cố Hiển Thành lập tức hỏi: “ Nàng sao ?”
Hắn còn không biết xấu hổ mà hỏi !
Tống Điềm trừng mắt hắn một cái, ánh mắt ấy cho cả người Cố Hiển Thành mền nhũn , hắn tự biết mình đuối lý , liền sáp lại gần, hihi bồi tội, lại định hôn vào má nàng , liền bị Tống Điềm đẩy ra .
Cố Hiển Thành cũng không nháo thêm nữa, vén rèm lên bước xuống giường . Rất nhanh, bên ngoài truyền đến thanh âm của Như Ý : "Tướng quân, nương tử, có cần nô tỳ hầu hạ rửa mặt chải đầu không ạ ?”
Đây là quy củ, cũng là bổn phận của nha hoàn, cả Tống Điềm và Cố Hiển Thành đều không có thói quen này , vì thế Cố Hiển Thành lớn tiếng : “ Không cần! Các ngươi việc của các ngươi đi, từ nay về sau bản tướng ở đây không cần hầu hạ gì cả !”
Hắn cũng không quen có nha hoàn hầu hạ , một nữ tử cứ quẩn quanh bên cạnh thật chẳng ra thể thống gì. Bên người hắn, chỉ có thể có ——
Tống Điềm không ý tới ánh mắt nóng bỏng của hắn mà lập tức đi quán phòng. Nàng rửa mặt, chải đầu, trang điểm, chỉnh trang mọi thứ đâu vào đấy, đến khi xong xuôi, đã là giờ Tỵ.
Thừa dịp Cố Hiển Thành hôm nay có mặt ở đây, vừa hay để hắn giúp nàng hết mọi việc lặt vặt trong viện .
Lúc mấy người Tiểu Điệp , Như Ý các nàng thấy đại tướng quân ở trong sân đốn củi, sửa chuồng gà thì đều kinh ngạc đến ngây người, Tống Điềm ngược lại là vẻ mặt tự nhiên như chẳng có gì lạ, ngay cả Tiểu Điệp cũng chưa thấy qua đại tướng quân như , không nhịn mà lén hỏi Tống Điềm:: “ Điềm Điềm tỷ... Tỷ sao hay ...”
“ Làm cái gì ?”
Tiểu Điệp: “.....”
Làm thế nào mà sai sử đại tướng quân một cách tự nhiên như thế a.
Tống Điềm hiểu ý của nàng, liếc mắt nam nhân trong sân , rồi khẽ .
“ Chàng vốn dĩ đã như .”
“ ? ? ? ”
Tống Điềm chỉ mỉm không đáp, trong lòng hiểu rõ , nam nhân ở Cố gia thôn đều chu toàn với gia đình như cả . Tuy nàng chưa từng quen biết Cố Hiển Thành của trước kia, cũng đoán chắc không khác biệt là bao.. Bất quá Tiểu Điệp không sai, đây chính là lần đầu Tống Điềm cùng Cố Hiển Thành chung sống như thế này vào ban ngày.
Sáng sớm thức dậy, rửa mặt xong, nam nhân trong nhà bắt đầu bận rộn với những công việc lặt vặt trong viện, còn nữ nhân thì bận rộn trong phòng bếp.
Cảnh đẹp giản dị và bình yên này lại là điều trước đây Tống Điềm chỉ có thể ao ước mà không thể có . Tống Điềm nhất thời thất thần, không khỏi ngây ngốc bóng lưng Cố Hiển Thành đang bận rộn trong sân . Khi Cố Hiển Thành chặt xong củi, dường như có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, hắn quay lại, đúng lúc đối diện ánh mắt của Tống Điềm.
Cố Hiển Thành ngẩn người một lúc, rồi nàng .
Tống Điềm cảm thấy tai mình nóng bừng, vội vàng quay đi, không dám tiếp tục hắn nữa.
Hôm nay là ngày Lạp Bát, hôm qua Tống Điềm đã mua sẵn tám loại nguyên liệu.
Gạo, gạo nếp, hạt ý dĩ, hoàng mễ, đậu đỏ, đậu đen, đậu phộng, táo đỏ — tổng cộng tám loại nguyên liệu nấu ăn toàn bộ đều rửa sạch, ngâm trong nước. Sau đó Tống Điềm bắt đầu dùng nồi đất chậm rãi hầm. Món cháo Lạp Bát ở mỗi vùng lại dùng những nguyên liệu khác nhau, ở Kinh thành, vì có nhiều loại nguyên liệu để chọn,Tống Điềm liền chọn mấy loại ở Cố gia thôn thường thấy nhất , mặc kệ là loại nào , tất cả đều mang ngụ ý tốt lành .
Buổi sáng dậy hơi muộn , buổi chiều có lẽ là Cố Hiển Thành lại phải tiến cung ,Tống Điềm muốn chuẩn bị cho hắn một bữa trưa thật ngon , nên liền bắt đầu cùng Tiểu Điệp cùng nhau chuẩn bị.
Như Ý chưa từng thấy nhà nào mà đường đường là chủ tử mà lại tự mình xuống bếp, lập tức kinh hãi : “Nương tử, để nô tỳ đi! Sao người có thể tự mình…”
Tiểu Điệp nở nụ : “ Ngươi không biết nương tử nhà chúng ta giỏi thế nào đâu. Hôm nay để các ngươi mở mang tầm mắt một phen.”
Tống Điềm cũng mỉm : “Mọi người cũng đến giúp một tay đi, hôm nay món cần chuẩn bị quả thực hơi nhiều.”
Tiểu Điệp và Như Ý vội vàng chạy tới, chỉ thấy trên bếp lò đã bày đủ các loại nguyên liệu nấu ăn rồi. Tiểu Điệp kinh ngạc thốt lên: “ Hôm nay chúng ta cũng ăn cua sao ạ ?!”
Tống Điềm mỉm đáp: “ Ừ, hôm qua thấy có người bán nên ta mua về một ít, để nếm thử xem hương vị thế nào.”
Còn nhớ khi còn ở biên quan, hải sản luôn là thứ khan hiếm, giờ đến Kinh thành, đương nhiên cái gì cũng có. Tiểu Điệp : “ Tốt quá, hôm nay muội cũng có phúc thưởng thức rồi.”
Cách xử lý cua rất đơn giản, chỉ cần hấp chín là . Nhưng để tận dụng cua một cách đa dạng, phần gạch vàng béo ngậy ở giữa con cua chính là mỹ vị hiếm có. Tống Điềm bảo Như Ý dùng thìa nhỏ cẩn thận lấy hết phần gạch ra.
Phần gạch cua này, nàng dự định dùng để bánh bao súp gạch cua.
Tuy cũng là bánh bao, cách bánh bao súp gạch cua phức tạp hơn hẳn bánh bao nhân thịt thông thường. Đặc biệt là lớp vỏ bánh phải mỏng lại phải đủ dẻo dai, có thể giữ phần nước súp bên trong không bị tràn ra. Chỉ cần lắc nhẹ là có thể cảm nhận phần súp bên trong chuyển . Nhẹ nhàng chọc một lỗ nhỏ, nước súp trào ra, hút một ngụm, vị tươi ngon đậm đà lan tỏa khắp khoang miệng, quả thực là mỹ vị nhân gian !
Trước tiên húp phần nước súp, sau đó mới ăn bánh, món này đòi hỏi cầu rất cao đối với phần nhân và cả lớp vỏ bánh. Tống Điềm cũng không dám tùy tiện thử nghiệm, hôm nay tâm trạng vui vẻ, liền muốn thử xem sao!
Bí quyết bánh bao súp nằm ở phần nước súp đông lại như thạch, trước khi hấp thì ở dạng rắn, khi hấp xong mới biến thành nước súp—đây chính là điểm đặc biệt của súp thạch. Phần thạch này lấy từ phần da heo ngon nhất, mềm nhất ở lưng. Các bước từ sạch, rửa kỹ, hấp nấu đều phải thực hiện đầy đủ, sau đó băm nhuyễn, thêm gia vị, mỗi công đoạn đều cực kỳ tỉ mỉ và phức tạp. Chỉ thôi cũng khiến người ta không khỏi cảm thán —— đây là đang bánh bao sao ?
Thạch da và gạch cua đã xử lý xong để sẵn, Tống Điềm bắt đầu chuẩn bị phần vỏ bánh bao. Công đoạn này nàng cũng không thể giao cho người khác thay, bởi việc nhào bột đến độ nào, để bột nghỉ bao lâu, tất cả nàng đều phải tự mình phán đoán mới chuẩn .
Tiểu Điệp và Như Ý sang một bên để xử lý mấy con cá trắm cỏ. Ở biên quan cũng không có cá trắm cỏ, mà cá trắm cỏ thì không thích hợp để hấp, tốt nhất là kho với gia vị, thành món cá kho cay. Tuy nhiên, hôm nay Tống Điềm lại có tính toán khác.
Loại việc như thịt cá này thì để Như An , trong tất cả người ở đây, nàng là người lớn gan nhất. Nàng dùng chày gỗ gõ vài cái cá choáng rồi bắt đầu mổ bụng. Bên bể nước, ba cùng độ tuổi nhanh chóng hòa đồng, vừa vừa líu ríu trò chuyện . Còn Cố Hiển Thành đứng một bên lặng lẽ việc, lúc này lại cảm giác như hắn mới là đầy tớ trong nhà .
Chuồng gà rất nhanh đã xong. Cố Hiển Thành quanh trong sân, có vẻ như không còn việc gì để hắn nữa, vì thế Cố Hiển Thành liền đi vào bếp.
Tống Điềm đang gói bánh bao, thấy hắn bước vào, ngạc nhiên hỏi:
“ Chàng vào đây gì ?”
Cố Hiển Thành liếc ba nữ tử đang ríu rít bên bể nước, gượng :
“ Trong sân hết việc rồi. Ta không vào đây, chẳng lẽ ra ngoài kia chuyện với các nàng ấy sao ?”
Tống Điềm :
“ Vậy chàng đi trông Tiểu Bảo đi.”
“ Nó đang ngủ, thằng bé này thích ngủ nướng, ta vừa mới qua rồi, ngủ say lắm.”
Tống Điềm đành :
“ Chàng ở đây cũng chẳng giúp gì, đi nghỉ ngơi đi.”
Cố Hiển Thành không chịu, hắn cứ loanh quanh trong bếp. Trước kia ở quân doanh, trong bếp có quá nhiều người , hắn không có cách nào khác, chỉ có thể đứng từ xa nàng. Nhưng giờ thì khác rồi!
Nhìn dáng vẻ nàng thuần thục gói bánh bao, hắn cảm thấy hình như cũng không khó lắm, liền :
“ Hay là để ta giúp nàng nhé ?”
Tống Điềm nghe , bật lên một tiếng.
“ Chàng ấy à? Thôi đi, chàng múa đao luyện kiếm thì còn , chứ mấy thứ này, e rằng hôm nay chúng ta khỏi ăn cơm mất.”
Cố Hiển Thành gãi gãi mũi, ngượng ngùng : “ Nhìn nàng thì hình như cũng đâu có khó đến mức đấy đâu .”
Thấy hắn vẫn không từ bỏ, Tống Điềm đành :
“ Được rồi, ta cho chàng một ít bột mà chơi này.”
Nàng cứ cảm thấy mình giống như đang dỗ dành một đứa trẻ con . Khi còn ở Cố gia thôn, lũ trẻ trong nhà thích nhất là bột mì, các bà mẹ chẳng thể gì, chỉ đành cho chúng một ít để chúng tự chơi . Nhưng cũng chỉ có một ít thôi, còn phải là gia đình khá giả mới có bột để ho mấy đứa trẻ nghịch. Phần lớn mọi người sẽ chọn nghịch đất sét. Bỗng nhiên, hình ảnh Cố Hiển Thành nghịch đất sét hiện lên trong đầu nàng, không khỏi khiến nàng phải bật . Cảnh tượng ấy hẳn là buồn lắm.
“ Nàng gì mà vui thế ?” Tống Điềm , Cố Hiển Thành cũng theo đó mà theo.
“ Không, không có gì đâu." Tống Điềm vội vã xua tay, không chịu . Cố Hiển Thành cũng không hỏi nữa, chỉ là ngớ ngẩn theo, rồi bắt chước nàng gói bánh bao.
Người xưa quả không sai, trong đời có nhiều việc, mắt thì thấy dễ, đôi tay lại bảo với ngươi rằng không phải như đâu.
Gói bánh bao hay gói sủi cảo đều là như , Cố Hiển Thành có lẽ ngay cả sủi cảo cũng không biết gói, huống chi là bánh bao phải gấp từng nếp. Hắn loay hoay một hồi, cuối cùng cũng có mép bánh dính lại với nhau, từ chiếc bánh bao vốn phải có hình tròn đã biến thành hình dạng giống như quẩy. Tống Điềm hắn, sắc mặt đầy phức tạp, còn Cố Hiển Thành thì xấu hổ đặt chiếc bánh xuống.
“ Chiếc này... để ta ăn ...”
Tống Điềm nhướn mày, đáp:
“ Không thì sao ?”
Cố Hiển Thành nở nụ , rửa tay xong, dứt khoát tiếp tục đi chẻ củi.
Hắn quyết định chẻ hết số củi trong phòng chứa củi, để nàng dễ dàng sử dụng sau này. Biết đâu lần sau sẽ không có cơ hội như thế, công việc này quả thực rất phù hợp với hắn.
Đêm qua Phúc Quý đã chờ suốt cả một đêm, vẫn không thấy Đại Tướng quân quay về phủ tướng quân, vì hắn đã đoán điều gì đó. Sáng sớm hôm nay, hắn vội vàng chạy đến, còn mua điểm tâm sớm ở chợ phía Đông. Khi vào sân, hắn đúng lúc thấy cảnh Đại Tướng quân đang chẻ củi, sợ tới mức suýt nữa rơi cả chiếc bánh rán trên tay !
“ Nô tài tới đây nô tài tới đây .” Phúc Quý vội vàng bước tới, Cố Hiển Thành liếc hắn một cái, :
“ Ngươi sao? Ngay cả rìu cũng cầm không nổi.”
Câu này có giọng điệu giống hệt lúc Tống Điềm bảo hắn không biết gói bánh bao, Phúc Quý mở to mắt, ngạc nhiên :
“ Ngài cũng coi thường nô tài quá rồi đấy!”
Nói xong, liền định đi lấy một chiếc rìu khác đang để ở gần đó.
Phúc Quý quả thật đã cầm rìu, khi bắt đầu chặt, rõ ràng là rất khó khăn. Một nhát bổ xuống, cả khúc củi liền bay ra xa !
Mấy người Như Ý đang ở bên bể nước thấy cảnh này đều không nhịn mà . Phúc Quý mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ :
“ Tướng quân... Sao ngài lại có vẻ thành thạo như ? Cái công việc chẻ củi có vẻ khó lắm mà...”
Cố Hiển Thành sửng sốt.
“ Khó sao ? Không phải chỉ cần cầm lên là sao ?”
Phúc Quý càng cảm thấy tủi thân hơn:
“ Ai thế, thật sự rất khó mà, phải kiểm soát lực nữa... Ai da, sao ngài cái gì cũng biết thế ? Trước giờ nô tài chưa từng qua chuyện này, lúc nhỏ chỉ biết đi nhặt củi thôi.”
Cố Hiển Thành chiếc rìu trong tay, như có điều suy nghĩ.
“ Ngươi quá yếu rồi, sau này phải theo bổn tướng luyện tập thật tốt đấy có biết chưa !”
Phúc Quý vội vàng gật đầu thật mạnh: “ Vâng vâng, nô tài đều nghe theo ngài hết !”
Trong nhà bếp bên kia, Tống Điềm đã cho bánh bao súp gạch cua vào xửng hấp, còn mấy người Tiểu Điệp cũng đã chuẩn bị xong cá. Tống Điềm bảo Tiểu Điệp thái cá thành lát mỏng, Tiểu Điệp :
"Chúng ta hôm nay không ăn cá nguyên con sao?"
Tống Điềm cũng :
“ Đúng , hôm nay thay đổi một cách ăn khác.”
Cá sau khi thái xong ướp đơn giản, trong khi đó, Tống Điềm bắt đầu chuẩn bị gia vị: tương đậu, dầu ớt, cùng một số gia vị tự mà nàng mang theo từ quê vào kinh thành. Chảo nóng, dầu sôi, hành, gừng, hoa tiêu phi cho dậy mùi thơm, rồi cho các gia vị và tương đậu vào, đảo đều cho tất cả quyện vào nhau. Lúc này, căn bếp bắt đầu tỏa ra mùi thơm quen thuộc, Tiểu Bảo trong phòng cũng tỉnh dậy. Cố Hiển Thành giao việc chẻ củi lại cho Phúc Quý, rồi vào trong bế con trai ra.
Như Ý , Như An đứng bên cạnh bếp lò xem mà ngẩn ngơ, chỉ thấy nương tử tác thành thạo, bỏ thêm xương cá vào nồi nước canh đang hầm, sau đó thả vào các nguyên liệu đã chuẩn bị trước như cần tây, tàu hũ ky, giá đỗ…v.v, rồi bật lửa lớn đun sôi. Mùi vị cay nồng tươi ngon đã tỏa ra kích thích vị giác, cá thái lát thì vẫn chưa thả vào nồi.
Những thứ này chỉ là phần nước dùng, sau khi rót ra cho vào một cái bát lớn. Hạ lửa nhỏ xuống, bắt đầu trụng cá thái lát. Cá thái lát phải đảm bảo độ tươi mềm, chỉ cần chín tới là , rồi xếp lên trên bát. Tiếp theo sau đây mới gọi là linh hồn của món ăn này.
Ớt khô, hoa tiêu, hành thái nhỏ, tỏi băm, tiêu xay, mè rang, rắc đều lên trên cùng. Khi rưới dầu nóng xuống chỉ nghe "xèo" một tiếng, mùi vị cay nồng kích thích này mới thật sự đạt đến cảnh giới thăng hoa. Như Ý chưa từng nếm qua mùi vị mạnh mẽ bá đạo thế này, Liền quay đầu hắt xì một cái. Tiểu Điệp kinh ngạc kêu lên:
“ Đây chính là linh hồn ! Món mì kéo trộn dầu ớt mà muội từng học qua cũng như thế này!”
“Đúng .” Tống Điềm mỉm : “Đây chính là món cá nhúng dầu ớt Tứ Xuyên đó.”
Tiểu Điệp không kìm vỗ tay, nàng lại học thêm một món ăn mới rồi .
Cuối cùng, Tống Điềm và Tiểu Điệp nhanh tay xào thêm vài món nóng và rau theo mùa. Vừa hay đến giờ trưa, Phúc Quý bắt đầu bày ra bàn.
Món chính là cháo Lạp Bát và bánh bao súp gạch cua, thêm món cá nhúng dầu ớt Tứ Xuyên thơm nức mũi cực kỳ đưa cơm, vì còn hấp thêm một ít màn thầu. Bốn món nóng kèm theo gồm có: ngó sen chua cay, cải trắng xào, miến trộn thịt băm, và một đĩa lớn cua hấp. Tất cả đã sẵn sàng!
Mọi người lần lượt ngồi xuống.
Mấy người Như Ý ban đầu nhất quyết không chịu ngồi xuống, tướng quân là chủ tử, gì có đạo lý nào mà chủ tử lại cùng hạ nhân ngồi chung bàn ăn cơm. Nhưng nào ngờ, Cố Hiển Thành nhất quyết bảo các nàng cùng vào ngồi.
“ Phu nhân của các ngươi lòng dạ mềm mỏng, nếu các ngươi cứ đứng đó, bữa cơm này nàng sẽ ăn không ngon đâu. Ở đây không cần câu nệ lễ tiết, tất cả ngồi xuống, đây là mệnh lệnh.”
Phu nhân... ?
Mọi người đều quay sang Tống Điềm. Khuôn mặt nàng hơi ửng đỏ, không rõ vì nóng hay vì ngượng. “Mọi người ngồi xuống ăn đi, nhiều món thế này, đều là đặc biệt cho mọi người cả.”
Phúc Quý và Tiểu Điệp vốn là người thân quen, liền dẫn đầu ngồi xuống trước. Như Ý và Như An lúc này mới nhau một cái, rồi chậm rãi ngồi xuống.
“Nào, hôm nay là ngày Lạp Bát, chúng ta cũng xem như đang ăn tết đi. Mọi người, cầm đũa lên nào!”
Đại tướng quân không câu nệ lễ nghi, là người đầu tiên bắt đầu ăn. Tống Điềm cũng mỉm cầm đũa lên. Như Ý và Như An ban đầu còn lo lắng, sợ hãi, thấy mọi người đều vui vẻ bắt đầu thưởng thức, hai nàng mới dè dặt cầm đũa bắt đầu ăn.
Khi cháo Lạp Bát ấm áp, thơm ngọt trôi vào dạ dày, các nàng không kìm mà đôi mắt đỏ hoe vì . Tống Điềm còn mỉm gắp thêm thịt cá cho các nàng.
“ Ăn đi, cứ xem như đây là nhà của mình.”
Như Ý mắt đỏ hoe, khẽ gật đầu đáp ứng.
“Ưm! Món bánh bao súp này!” Phúc Quý là người chưa từng trải việc đời, lần đầu ăn món ngon như , vì quá kích , suýt nữa đã cắn phải lưỡi mình.
Cố Hiển Thành cũng chưa từng ăn qua món này, Tống Điềm mỉm : “Ăn món này có chút mẹo, gọi là gì nhỉ, một mở cửa sổ, hai uống nước súp, cuối cùng là quét sạch!* Đại khái là như , nàng cũng không nhớ rõ lắm.
“ Nương tử, ý là gì ?”
“Mở cửa sổ là việc chọc thủng vỏ bánh bao, trước tiên uống hết phần nước canh bên trong, sau đó mới thêm gia vị vào trong, cuối cùng quét sạch, ăn là bước cuối cùng.”
“Thật tinh tế, thật tinh tế, nương tử quả thực là có hiểu biết rộng rãi.” Mọi người tán thưởng, rồi sôi nổi “ mở cửa sổ ”.
Cố Hiển Thành lại ngồi yên, vẻ mặt phức tạp, không hề đũa.
Tống Điềm hỏi: “Chàng sao ?”
Cố Hiển Thành : “...Sao nàng không sớm? Ta vừa rồi ăn nguyên cả cái, bây giờ lưỡi bị bỏng rồi.”
Tống Điềm không nhịn bật , thấy nương tử , mọi người cũng bật theo. Tiểu Bảo cũng giơ ngón tay ngắn mũm mĩm lên, chỉ vào hắn mà khúc khích.
“ Ngốc ngốc !”
Cố Hiển Thành ánh mắt tràn đầy thương, mỉm rồi đưa tay ra nắm lấy tay con trai.
“Đúng , phụ thân ngốc quá.”
Tống Điềm nghe thấy từ ấy, bỗng khựng lại.
Trên bàn bỗng chốc yên lặng.
Phúc Quý cũng không kìm mà mắt đỏ hoe.
Tốt quá, thật là tốt.
Không ai ngờ rằng Cố Hiển Thành lại nhận Tiểu Bảo vào lúc này, khiến mắt Tống Điềm cũng đỏ hoe.
“Nào, mọi người ăn đi, ăn nhiều một chút. Tám loại nguyên liệu trong cháo Lạp Bát mang ý nghĩa tốt lành, ăn hết những lời chúc phúc vào bụng nhé.”
“ Vâng! Đa tạ nương tử !”
Bạn thấy sao?