Tiểu Quả Phụ Xinh [...] – Chương 106

Tống Điềm và Tiểu Điệp sau khi ổn định chỗ ở, việc đầu tiên là dọn dẹp lại nhà cửa.

Thật ra căn nhà này đã dọn dẹp rất sạch sẽ, suy cho cùng, đây sẽ là chỗ mình ở, nên Tống Điềm lại dọn dẹp lại từ trong ra ngoài, đặc biệt là giường của Tiểu Bảo, trải một chiếc chăn dày ấm áp.

Đồ dùng nội thất trong nhà cũng khá đầy đủ, giường khung gỗ tinh xảo trong phòng Tống Điềm trông vẫn còn mới. Nhờ có Triệu ma ma và Phúc Quý cùng giúp đỡ, chỉ sau hơn nửa canh giờ, căn nhà đã dọn dẹp xong xuôi.

Tống Điềm: “ Tối nay cứ như đi, mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi, đã muộn rồi, Triệu ma ma và Phúc Quý chịu khó ở tạm lại sau hậu viện nhé ?”

Triệu ma ma: “ Không cần đâu, phủ tướng quân còn một đống việc phải xử lý nữa.”

Phúc Quý cũng : “ Đúng , đại tướng quân đã ra lệnh chúng ta phải sắp xếp xong chỗ này cho ngài trước, còn phủ tướng quân giờ vẫn còn là một đống hỗn độn đó.”

Trong lòng Tống Điềm khẽ , phủ tướng quân vẫn chưa thu dọn xong, không biết tối nay hắn có….

Tống Điềm không kịp nghĩ nhiều, trước tiên tiễn Triệu ma ma và Phúc Quý đi, trong sân, chỉ còn lại hai người là nàng và Tiểu Điệp .

Hai người quanh sân, Tiểu Điệp chỉ vào một mảnh đất trống: “ Điềm Điềm tỷ, tỷ xem muội đây là bị sao, sao muội thấy chỗ đất trống này liền nghĩ muốn nuôi gà, trong khi các tiểu nương tử ở kinh thành không phải đều trồng hoa sao ?”

Tống Điềm : “ Ta cũng muốn nuôi, bên kia không phải có hoa viên sao, mảnh đất này sẽ dùng để nuôi gà, ngày mai liền đi mua gà con đi.”

Gà có nhiều cái tốt nha, gà có thể đẻ trứng, trứng lại có thể nở ra gà.

Tiểu Điệp không hai lời, đã đáp: “ Không vấn đề gì!”

Cả hai đang lên kế hoạch trang trí cho khu sân nhỏ, bỗng nhiên, bên ngoài cổng viện phát ra tiếng gõ cửa ‘thùng thùng’.

Không cần hỏi cũng biết đó là ai, Tiểu Điệp lập tức : ‘Điềm Điềm tỷ, muội đi nghỉ đây, Tiểu Bảo tối nay sẽ ngủ với muội nhé.”

Trước mặt Tiểu Điệp như khiến Tống Điềm cảm thấy có chút xấu hổ, suy nghĩ lại, chuyện này sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ biết, nên đành gật đầu: “ Được ...”

Sau khi Tiểu Điệp rời đi, Tống Điềm hít sâu một hơi rồi đi mở cửa. Cửa vừa hé ra, Cố Hiển Thành đột ngột xông vào, nhanh đến mức khiến người ta giật mình. Hắn lập tức ôm chặt Tống Điềm rồi bế bổng người lên, chân đá một cái, cửa lớn liền khép lại.

Hắn nhíu mày, rõ ràng có chút không vui: “ Không phải đã hứa sẽ đợi ta sao? Sao nàng lại đến trước rồi ?”

Lúc này Tống Điềm bị hắn bế lên cao như bế trẻ con, nàng xuống gương mặt tuấn lại có chút mệt mỏi của hắn. Trên đường đi hắn không hề ngừng nghỉ, sau đó lại còn băng qua đêm tối, vất vả đến tìm nàng. Tống Điềm trong lòng cảm , giải thích: “ Chiều nay, cả ta và Lưu Dương đều nghĩ rằng chàng sẽ bị bệ hạ giữ lại trong cung… Trong cung đã phái người đến, ta không có cách nào.…”

Cố Hiển Thành: “ Những gì ta đã hứa với nàng, nhất định sẽ . Hắn giữ việc của hắn, ta đi việc của ta, hai việc này không ảnh hưởng đến nhau.”

Tống Điềm ngẩn người, rủ mắt : “ Ừm, ta biết rồi…..”

Cố Hiển Thành đặt Tống Điềm xuống, nắm lấy tay nàng : “ Chiều nay ta đã biết chuyện của tên thiên hộ kia, tất cả đều đã xử lý xong. Nàng đến đây sớm cũng tốt, ta thật sự không nghĩ đến.…”

Cố Hiển Thành không hiểu, hắn muốn cưới một nữ nhân, bệ hạ không biết đã bị ảnh hưởng bởi cái gì mà lại phái người theo dõi?! Khi hắn vừa biết chuyện này, gần như hận không thể lập tức chạy đi chất vấn bệ hạ, Lưu Dương khuyên cả nửa ngày, hắn khó khăn lắm mới nhịn xuống .

Tống Điềm tự nhiên hiểu rõ sự nghi hoặc và tức giận của hắn, chuyện này đâu chỉ đơn giản là việc tứ hôn? Nàng chỉ có thể không tỏ ra gì, chuyển hướng câu chuyện.

“ Chàng sắp xếp từ bao giờ thế ? Căn nhà này không tệ, ta rất thích đó.”

Cố Hiển Thành lúc này mới kỹ khuôn viên này.

Hắn nhíu mày: “ Nàng có nhỏ không ?”

“ Như thế này mà còn nhỏ sao ? Không phải so với quân doanh tốt hơn nhiều sao ? Hơn nữa, hiện giờ thân phận của ta có chút xấu hổ, không thích hợp để phô trương quá mức .”

Cố Hiển Thành im lặng một lát, trong mắt rõ ràng có một tia cảm giác áy náy: “ Đều là do ta không tốt, ta nhất định sẽ nhanh chóng đem chuyện tứ hôn xử lý xong, sau đó đón nàng trở về.”

Trong lòng Tống Điềm vẫn có chuyện gạt hắn, lời xin lỗi của hắn nàng gánh không nổi, trong mắt nàng chợt cảm thấy chua xót, nàng quay đi: “ Được rồi, không nữa. chàng có muốn vào bên trong xem thế nào không ?”

Cố Hiển Thành theo nàng vào trong.

Mặc dù có hơi nhỏ, rất sạch sẽ và ấm cúng. Sau khi xong, Cố Hiển Thành gật đầu: “ Phúc Quý việc này quả thực không tệ.”

“ Đúng thế, ta cũng rất thích chỗ này.”

Cố Hiển Thành dạo qua một vòng rồi dẫn nàng đi đến bên chiếc giường có màn che kia. Cũng không biết hắn muốn gì, bỗng dưng lại đưa tay lên lắc lắc.

“ Không tệ, rất vững chắc .”

Nghe lời hắn , Tống Điềm liền bị loạt tác của hắn cho đỏ mặt.

Cố Hiển Thành quay lại nàng, mỉm : “Yên tâm đi, ta biết nàng mệt rồi, nhanh đi tắm rửa đi.”

Tống Điềm : “….”

Nàng đâu có nghĩ như đâu !

Tống Điềm đi vào phòng tắm, nơi này cũng rất rộng rãi, bên trong còn có một cái thùng tắm lớn, trông rất mới lại còn rộng rãi, đủ chỗ cho hai người ngồi, nàng chợt nghĩ đến điều gì đó, bỗng cảm thấy hai má nóng bừng, liền vội vàng tăng nhanh tốc độ tắm rửa .

Đợi đến khi nàng thay xong y phục và trở về phòng, Cố Hiển Thành—người luôn tràn đầy tinh lực—lại đã ngủ gục trên giường. Hắn vốn chỉ ngồi đó, có lẽ do quá mệt, mà lại ngủ quên đi lúc nào không hay. Tống Điềm chưa từng thấy trên gương mặt hắn có vẻ mệt mỏi như , lòng nàng chợt thấy xót xa.

Tống Điềm thổi tắt hai ngọn nến, đi về phía giường. Cố Hiển Thành quả nhiên là mệt đến sắp ch//ết tới nơi rồi, đến mức khi nàng lại gần mà hắn vẫn không nhận ra, mãi đến khi Tống Điềm nhẹ nhàng bước qua người hắn, thì lúc này Cố Hiển Thành mới từ từ mở mắt ra.

Khi hắn mở mắt, trong ánh mắt thoáng có chút mê mang, cho đến khi thấy Tống Điềm, hắn mới khôi phục lại tinh thần. Đúng lúc đó, Tống Điềm lại đang ở phía trên hắn, Cố Hiển Thành liền đưa tay một cái, dễ dàng ôm trọn nàng vào lòng, khắp cõi lòng tràn ngập hương thơm mềm mại.

“Ưm…” Cố Hiển Thành hiếm khi nào yếu đuối như , sau khi ôm người vào lòng rồi vẫn không hề đậy. Tống Điềm : “Tối nay chàng nghỉ lại đây không ? Đi tắm rửa một chút nha ?”

Cố Hiển Thành khẽ ‘ừm’ một tiếng.

Hắn mở mắt Tống Điềm: “ Hôm nay ta vẫn cứ mãi nghĩ về chuyện lúc ban ngày của tên Thiên Hộ kia, sớm biết đã không đưa nàng theo. Tình hình trong kinh dường như không mấy lạc quan.”

Hắn tuy lỗ mãng dễ , cũng không ngốc n. Hôm nay trên triều, mấy tên văn quan âm dương quái khí, cứ bóng gió, hắn cũng không phải là không nghe hiểu. Những điều này cũng cho hắn biết rằng lần hồi kinh này, nhiều chuyện đã không còn thuần tuý như trước.

Bệ hạ đã già, quyền lực trên triều đình cũng phát sinh nhiều biến hoá .

Nghe hắn , Tống Điềm bỗng nhiên : “Ta cảm thấy rất tốt mà, ta chưa từng đến kinh thành bao giờ, ra ngoài mở mang tầm mắt cũng không tệ. Đã đến rồi, chàng nghĩ nhiều gì ?”

Cố Hiển Thành nghiêng đầu nàng: “Cũng phải. Ban đầu là ta do nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. May mà nơi này cách phủ Tướng quân cũng không quá xa, ta có thể thường xuyên đến chứ ?”

Nói đến chuyện này, Tống Điềm nhỏ giọng : “Bên cạnh còn có không ít hàng xóm, chàng có thể đến, phải kín đáo một chút… không?”

Cố Hiển Thành: "..."

“ Được.” Hắn cắn răng .

“ Dù sao việc ban đêm lén lút lẻn vào khuê phòng này ta cũng không phải lần đầu , có kinh nghiệm rồi.”

Tống Điềm :  “Nghe khẩu khí này của chàng , hình như trước đây đã qua không ít rồi ?”

Cố Hiển Thành bị nàng chọc cho cứng họng, bỗng lăn người lên hôn nàng một cái: “Nàng cứ để oan ch//ết ta đi.”

Tống Điềm bị chọc , Cố Hiển Thành xấu xa đưa tay ra cù nàng. Tống Điềm trên người đúng là có không ít chỗ nhạy cảm, nàng không chịu nổi, đến mức chảy nước mắt , liên tục giơ tay ra bắt lấy tay hắn.

Đùa giỡn thì giỡn, hơi thở lại bắt đầu loạn.

Cố Hiển Thành dừng lại, nàng thật sâu.

Tống Điềm cũng lại hắn.

Hắn biết đoạn đường này nàng chắc đã rất mệt, liền đứng dậy: “Nàng ngủ trước đi? Ta đi tắm một chút.”

Tống Điềm ừ một tiếng.

Nàng trở mình, theo bóng lưng Cố Hiển Thành đi về phía phòng tắm.

Kinh thành đối với nàng là nơi vô cùng xa lạ, có hắn ở đây, nàng chẳng sợ gì cả.  

__

Tống Điềm hiếm khi có một giấc ngủ ngon như .

Dù là có cỗ xe ngựa rộng rãi với đệm mềm êm ái, vẫn không thể sánh bằng chiếc giường trong phòng này. Sau những ngày ngồi xe vất vả, giấc ngủ này xem như giúp nàng hồi phục tinh thần. Chỉ là khi mở mắt ra, Cố Hiển Thành đã đi mất rồi.

Tiểu Điệp đang vẩy nước quét dọn, trong sân còn vọng đến tiếng giòn tan của Tiểu Bảo. Tống Điềm mỉm , đứng dậy bước xuống giường, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành mới mẻ này.

Tiểu Điệp quay đầu lại: “Điềm Điềm tỷ! Muội đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi! Đại tướng quân phải tham gia buổi triều sớm, chưa đến giờ mão đã đi rồi !”

Đúng , chàng là quan trong triều, hẳn là phải thượng triều rồi.

Nghĩ một lúc, Tống Điềm : “Sau này khi chàng đến, đừng gọi chàng là đại tướng quân nữa.”

Tiểu Điệp lập tức gật đầu: “Vậy muội nên gọi ngài ấy là gì ?”

Gọi là gì nhỉ ?

“ Chuyện đó sau đi.”

Sau khi rửa mặt qua loa, Tống Điềm liền xuống bếp. Tiểu Điệp nấu cháo và hấp bánh bao, cả ba người đơn giản dùng bữa sáng. Vừa mới ăn xong, Phúc Quý đã lại đến thăm.

“ Tống nương tử.”

Tống Điềm mỉm mở cửa ra.

Phúc Quý dẫn theo hai , Tống Điềm vừa đã biết đây chính là hai nha hoàn mà Cố Hiển Thành đã sắp xếp cho nàng.

“ Hai người này, một người tên Như An, người kia tên Như Ý, đều trải qua trăm ngàn lần chọn lựa.” Phúc Quý mỉm giới thiệu.

“Như Ý sẽ nha hoàn hầu cận bên người ngài, còn Như An thì có chút công phu, có thể hộ vệ cho ngài.”

Hộ vệ sao ?

Tống Điềm gật đầu, về điểm này quả thực là Cố Hiển Thành đã nghĩ chu đáo hơn nàng.

“ Như Ý / Như An bái kiến nương tử.”

Hai nàng cùng bước lên hành lễ với Tống Điềm.

Tống Điềm vội vàng bảo các nàng đứng dậy.

Phúc Quý bước đến bên nàng, nhỏ giọng : “Nương tử yên tâm, đây đều là người kín miệng trong phủ Tướng quân. Như Ý thông minh lanh lợi, Như An thật thà, Tướng quân đã dặn ngài cứ yên tâm dùng .”

“Được, ta biết rồi.” Tống Điềm hai người, thấy Như An trông có vẻ rắn rỏi hơn một chút, chắc là do luyện võ. Nàng mỉm : “Từ nay về sau, chúng ta đều là người trong một nhà, ta không phải chủ tử gì cả, chung sống với nhau cũng chẳng cần câu nệ. Chỉ cần các ngươi sống tốt, ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi .”

“ Vâng, thưa nương tử.”

Tiểu Điệp dẫn hai người họ xuống dưới sắp xếp chỗ ở, Phúc Quý lại lấy từ trong túi ra một chiếc hộp đưa cho Tống Điềm: “Đây cũng là Tướng quân dặn dò, bảo ngài cầm lấy dùng thoải mái, hết rồi thì báo một tiếng là .”

Tống Điềm mở ra xem, thấy thứ bên trong thì giật mình lập tức đóng lại ngay.

Bên trong mà lại là một xấp ngân phiếu dày cộm !

Nhìn sơ qua có lẽ cũng phải đến cả ngàn lượng !

“ Cái này nhiều quá rồi ! Ta không cần !”

Phúc Quý : “Azz ui , nương tử sau này chính là nữ chủ nhân của phủ Tướng quân, những thứ này tính là gì? Dù cho đại tướng quân của chúng ta sống có chút giản dị, cũng không đến nỗi không có chút gia sản nào, nương tử dùng không hết, thì cứ giữ giúp tướng quân đi nhé ?”

Lời của Phúc Quý khiến Tống Điềm do dự một lúc, cuối cùng cũng nhận lấy.

“Vậy ta sẽ tạm thời giữ hộ chàng .”

Phúc Quý mỉm đáp: “Vâng.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...