Trên thao trường.
Cố Hiển Thành đứng trên đài cao, nghiêm túc xuống Thành Dương quân bên dưới. Lúc chính sự, hắn luôn rất tập trung và có trách nhiệm.
Khi Lưu Dương đến không thông báo cho ai biết, Cố Hiển Thành vẫn luôn rất nhạy bén, nghiêng đầu lại liền thấy hắn, Lưu Dương : “Quả thật không có gì có thể giấu ánh mắt của đại tướng quân.”
Cố Hiển Thành : “ Thói quen đánh trận thôi, không tốt lắm đâu.”
Lưu Dương và hắn đã từng kề sai sát cánh chiến đấu, quân Thành Dương phía dưới, cảm thán: "Hai năm qua ta không ở đây, quả thực ngươi đã dẫn dắt Thành Dương Quân ngày càng tốt hơn."
“ Nếu không phải trước đây ngươi đưa ra những kì binh diệu kế kia thì có lẽ Thành Dương Quân cũng không có ngày hôm nay.” Cố Hiển Thành .
"Kỳ thật, trong quân vẫn luôn ngươi thần cơ diệu toán, có thể đoán trước tương lai. Hiện tai ta cũng rất hoài nghi, chẳng hạn như trong trận chiến vượt sông hai năm trước, ngươi rốt cuộc đã dự đoán thế nào mà biết quân địch sẽ đánh lén từ phía tây nam ? Dù sao lúc đó, theo hướng gió thì đánh từ tây nam hoàn toàn bất lợi.”
Lưu Dương : "Ta là ta mơ thấy các ngươi cũng không tin."
Cố Hiển Thành bĩu môi, thấy hắn không muốn tiết lộ bí mật, liền thôi không hỏi thêm nữa.
Lưu Dương trầm mặc một lát, rồi : "Ta vừa mới đi gặp Tống trù nương."
Cố Hiển Thành: "! ! !"
"Đúng rồi, ta đang muốn hỏi ngươi, ngươi cùng nàng là thế nào mà quen biết nhau ? Sao ngươi lại giới thiệu nàng đến đây, còn có, lúc trước ngươi vì sao phu quân nàng...."
Lưu Dương : "Xem ra ngươi hiểu rất rõ đấy."
Cố Hiển Thành ho nhẹ một tiếng: "Thật không giấu diếm gì, chúng ta đã..."
"Được rồi, không cần phải nữa !" Lưu Dương thật sự bị vẻ ngọt ngào lạ lẫm trên mặt hắn cho cảm thấy hết sức ghê tởm, không muốn nghe hắn mấy từ kia nữa.
"Ta biết rồi , ngươi không cần phải nữa ."
Cố Hiển Thành hừ một tiếng.
Chỉ là ghen tị mà thôi.
Những kẻ không có tức phụ ( vợ) tất nhiên là không thể hiểu cảm giác này rồi.
Lưu Dương trả lời vấn đề của hắn : “ Ta là người của Lưu Gia thôn ở huyện Linh Đài, cùng với Cố Gia thôn là hàng xóm của nhau, sau khi về nhà vô nghe đến , về phần Cố Yển..." Lưu Dương nheo mắt lại.
“ Có lẽ hắn thực sự chưa ch//ết.”
Lưu Dương vừa dứt lời, sắc mặt của Cố Hiển Thành lập tức tối sầm.
Nếu lời này mà do Mạnh Thiệu , đương nhiên Cố Hiển Thành sẽ không tin, lòi này là từ trong miệng của Lưu Dương ra, Cố Hiển Thành không thể không bắt đầu để ý đến.
“ Tình huống gì ?”
Lưu Dương nở nụ : "Tình huống gì thì ta đây không biết , phải đi điều tra mới biết . Ta cũng chỉ nghe thôi, lúc đó ta nghĩ rằng thà cho người ta hy vọng còn hơn là tuyệt vọng, ta vẻ mặt này của ngươi…. Thế nào ? Sợ người ta còn sống, tiểu trù nương kia của ngươi lại muốn quay về tìm hắn sao ?”
“ Làm sao có thể ?” Cố Hiển Thành buột miệng thốt lên.
Tuyệt đối sẽ không .
Tối qua nàng đối với hắn như …
Cứ coi như là Thiên Vương Lão Tử quay về cũng vô dụng thôi.
“ Cùng lắm là hoà ly, nhiều năm trôi qua như , có thể có cảm gì, huống hồ hôm sự đấy đều là cha mẹ sắp đặt.... Không đáng để nhắc tới."
Lưu Dương to: “ Được, ngươi nhớ kỹ lời này đó !”
Cố Hiển Thành không hiểu hắn có ý gì: “ Nhớ kỹ thì nhớ kỹ, không tin thì chúng ta cứ chờ mà xem .”
Lưu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, không cùng hắn giỡn nữa. Cố Hiển Thành hỏi: "Còn có một chuyện, hai năm qua ngươi đã đi đâu ?"
Thần sắc Lưu Dương dần dần trở nên nghiêm túc: “ Thật ra, hai năm qua ta biến mất, là vì đi khám bệnh ."
"Khám bệnh? !" Cố Hiển Thành chấn .
“ Ừ, ta bị bệnh, còn là một căn bệnh rất khó chữa, cần phải đi về phía tây tìm một vị thần y. Nhưng ngươi yên tâm, bây giờ đã tìm rồi, đang trong quá trình điều trị.”
Cố Hiển Thành nhẹ nhàng thở ra : "Sao ngươi không sớm? Hồ Kỵ không phải vẫn ở đây sao, trong kinh thành còn có nhiều thái y như , ngươi một thân một mình đi là đi , thật quá đáng."
Lưu Dương : “ Quả thật, lúc đó ta nghĩ mình không còn sống bao lâu nữa, nên mới định tranh thủ chút thời gian cuối cùng để đi ra ngoài dạo chơi một chuyến. Không ngờ số lớn mạng lớn, lại thật sự gặp rồi.”
"Là người phương nào?"
“ Là một vị cao tăng ở phía tây, y thuật rất giỏi, chỉ là không thường xuyên tiếp nhận bệnh nhân, hết thảy mọi thứ đều dựa vào duyên phận. À, bệnh cũ của ngươi thế nào? Ta có nghe qua một chút.”
Cố Hiển Thành khổ: “ Cũng không thuận lợi, Hồ Kỵ còn một vị thuốc vẫn chưa tìm , giờ đang đau đầu đây .”
Lưu Dương rủ mắt : “ Hay là hồi kinh xem thế nào ? Vị cao tăng mà ta quen kia cũng sắp tới kinh thành, có lẽ hắn có cách cũng nên .”
Cố Hiển Thành thở dài : “ Ta chính là muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện ở đây, rồi cưới nàng về, đợi sau khi trở về thì bụi đã lắng xuống rồi.”
Lưu Dương : “ Ta hiểu rồi, ngươi đang đến chuyện bệ hạ chuẩn bị tứ hôn cho ngươi phải không ? Ngươi vừa muốn sớm cưới người về, lại không muốn để nàng ta lo lắng sợ hãi, nên mới muốn trị liệu sớm.”
Cố Hiển Thành ừ một tiếng.
“ Vậy ngươi đã hỏi qua ý của nàng ta chưa ?”
Cố Hiển Thành sửng sốt.
Ý của nàng... ?
Ngay cả Phúc Quý cũng đều đoán ý của hắn, Điềm Điềm nàng có thể không biết sao?
Nàng đã nguyện ý cùng hắn cái chuyện kia.
Cố Hiển Thành bỗng nhiên tỉnh ngộ !
“ Đa tạ.” Cố Hiển Thành muốn lập tức đi tìm nàng, Lưu Dương đành phải giữ hắn lại, Cố Hiển Thành lại là một người tính vô cùng nóng vội, ngay lập tức muốn rời đi, hắn không giữ .
Tuy nhiên, Cố Hiển Thành vừa đi không xa, đã có người giữ hắn lại.
"Thánh chỉ đến ——! ! !"
Mọi người đều sửng sốt.
Đạo thánh chỉ thứ hai tới .
Sắc mặt của Cố Hiển Thành cũng tối sầm lại.
Nhưng thánh chỉ lại không thể không tiếp, mọi người có mặt ở đây đều phải quỳ xuống.
Người đến lần này là một thái giám của nội đình, phong trần mệt mỏi, giọng nhẹ nhàng.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, lệnh cho Trấn Viễn Phi Hổ đại tướng quân ngay lập tức mang quân hồi triều, đồng thời lệnh cho phó tổng binh Phó Ngạn ở lại xử lý các chiến sự tiếp theo. Ngoài ra, Ngụy Quốc công chi nữ đang ở trong khuê phòng, cùng với Trấn Viễn Phi Hổ đại tướng quân trời định đất tạo, để thành đôi uyên ương, nay đặc biệt đem Nguỵ Quốc Công chi nữ chỉ hôn cho đại tướng quân. Hết thảy lễ nghi, giao do Lễ bộ cùng Khâm Thiên Giám cùng nhau xử lý, chờ lúc hồi kinh, chọn ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ, khâm thử —— "
Thái giám đến truyền chỉ vừa đọc xong, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Nếu như thánh chỉ lần trước chỉ là thương lượng, thì thánh chỉ này chính là mệnh lệnh.
Lập tức về triều.
Chính thức tứ hôn.
Sắc mặt của Cố Hiển Thành hoan toàn đen lại, vốn lúc đầu tiếp chỉ hắn chỉ quỳ một chân, suýt chút nữa thì hắn đã đứng bật dậy, kháng chỉ ngay tại chỗ.
Nhưng đây không phải là Cẩm Y Vệ, không thể hành lỗ mãng, Lưu Dương lập tức liếc mắt ra hiệu cho Cố Hiển Thành. Cố Hiển Thành tức giận đến mức nổi gân xanh ở cổ, đang chuẩn bị nổi giận thì——.
“ Aizzza —— "
Tên thái giám kêu lên một tiếng, lập tức sờ vào phía sau đầu mình.
“ Ai vừa đ.â.m ta …..”
Lời còn chưa dứt, người đã nhẹ nhàng ngã xuống.
Mọi người sửng sốt, về phía cách đó không xa.
Tiểu Thập mặt đầy vô tội.
"Ta không phải cố ý ... Trong tay áo ta không hiểu sao lại có một cái kim, đ.â.m đau c.h.ế.t ta rồi, nên ta mới tuỳ tiện vung tay….”
Cố Hiển Thành đứng lên, ý vị thâm trường : "Lĩnh thưởng đi."
Tiểu Thập vui mừng hớn hở: "Cám ơn tướng quân!"
Lưu Dương: "...."
Hắn đi lên trước , vươn tay cầm lấy thánh chỉ trong tay thái giám, vẫy tay họi hai binh sĩ tới mang tên thái giám kia xuống.
Lưu Dương thoáng qua nội dung trên thánh chỉ, : “ Từ giọng điệu này có thể ra, bệ hạ đã mất kiên nhẫn rồi, thủ đoạn rất cứng rắn.”
Cố Hiển Thành không một lời , xoay người rời đi.
Tống Điềm vốn đang bận bịu trong bếp, hai hôm nay sau khi vào thu là đến lễ gi//ết mổ ở biên quan, nên có nhiều thịt tươi giao đến. Mọi người trong bếp đều rất bận rộn, nên tạm thời chưa ai nghe về chuyện thánh chỉ.
Cố Hiển Thành đi tới, thậm chí đến còn nhanh hơ cả tin tức.
Khi hắn xuất hiện ở nhà bếp, mọi người có mặt ở đây liền lập tức trở nên ồn ào, Tiểu Điệp nhanh chóng lấy đồ từ tay Tống Điềm: “ Điềm Điềm tỷ, tỷ bận thì mau đi đi !”
Tống Điềm không còn cách nào khác, đành đi đến trước mặt Cố Hiển Thành.
“ Chàng sao ?” Nàng có chút nghi hoặc, hôm nay là ngày tổng thao luyện, hắn sẽ không quay lại vào lúc này mơi đúng chứ.
Cố Hiển Thành nín thở, rõ ràng là hắn đang rất tức giận. Hắn ra hiệu bảo Tống Điềm cùng hắn đi ra ngoài, hai người đi đến sân sau.
“ Đến cùng là xảy ra chuyện gì ?”
“ Có thánh chỉ đến.” Cố Hiển Thành không nguyện .
Tống Điềm sửng sốt.
Lại là thánh chỉ ?
“ Trong thánh chỉ cái gì ?”
Thánh chỉ rõ ràng là tứ hôn cho Cố Hiển Thành, Tống Điềm còn chưa thấy uỷ khuất, thì dường như hắn lại thấy tủi thân trước. Hắn đành miễn miễn cưỡng cưỡng đem nội dungc ủa thánh chỉ ra, trong chớp mắt, Tống Điềm hoảng hốt.
“ Bản tướng còn chưa từng gặp qua nàng ta, lão hoàng đế này đúng là điên thật rồi.” Cố Hiển Thành nghiến răng nghiến lợi .
Tống Điềm cảm thấy buồn : “ Ý chàng là, chàng muốn gặp người ta trước một lần, xem nàng xấu hay đẹp rồi mới quyết định phải không ?”
Cố Hiển Thành nghe mở to mắt .
Hắn bỗng nhiên tiến lại gần thêm một bước, cúi đầu xuống, đưa đến sát mặt Tống Điềm nghiến răng nghiến lợi : “ Nàng ta xấu hay đẹp liên quan gì đến ta, ta có vợ rồi.”
Tống Điềm quay đầu đi chỗ khác, đẩy hắn một cái.
Cố Hiển Thành nghiêng người, hôm lên má nàng một cái, giọng điệu rõ ràng có mấy phần lấy lòng.
Lúc này Tống Điềm cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại lo lắng : “ Trên thánh chỉ còn thúc giục chàng mau chóng hồi kinh phải không ?”
Cố Hiển Thành ừm một tiếng.
“ Xem ra ,không thể trị liệu ở đây rồi.” Cố Hiển Thành châm chọc , hắn lại nhớ đến những lời mà lúc nãy Lưu Dương đã với hắn trên thao trường, bỗng nhiên : "Chi bằng chúng ta luôn đi?"
Nháy mắt Tống Điềm phản ứng lại, mới ý thức tới hắn là cái gì.
"Không vội đi... ?" Tống Điềm do dự .
Cố Hiển Thành mở to mắt , giống như là không thể tin nổi lời nàng vừa .
Tống Điềm giải thích : “ Ý của ta là .... Bây giờ không phải đang rất vội hồi kinh sao, trong lúc mấu chốt này đừng thêm chuyện gì nữa. Hơn nữa, ta sẽ cùng chàng trở về..."
Lúc này đây Cố Hiển Thành lại nghe không lọt tai những câu này, hắn nhíu mày, rất là khó hiểu.
Nàng không muốn gả cho hắn sao ?
“ Có phải là Lưu Dương với nàng, có thể Cố Yển chưa ch//ết, cho nên nàng đổi ý rồi không ?” Lúc này mặt Cố Hiển Thành còn muốn dài hơn cả mặt lừa.
Tống Điềm nghe xong lời này, kinh ngạc đến mức không nên lời luôn.
“ Chàng, chàng lại nghĩ đi đâu thế hả ?”
"Không phải sao ?"
Vậy thì hắn không nghĩ ra lý do nào khác, rõ ràng trước đây nàng còn muốn chữa trị cho hắn trước khi việc khác cơ mà.
Nhất thời, Cố Hiển Thành bổng cảm thấy trong lòng có chút tổn thương, Tống Điềm ra điều đó, thở dài trong lòng, bước tới, quanh một lượt, rồi bất đắc dĩ đưa tay kéo kéo tay áo hắn: “ Thôi mà... chàng đừng nghĩ nhiều như . Bây giờ mọi thứ đều rất vội vàng, chàng thật sự muốn như thế vào lúc này sao ? Ta còn muốn đến kinh thành xem nữa. Huống hồ….”
Điềm Cô đỏ mặt nhỏ giọng : “ Chàng đã đến tìm ta mấy lần rồi ? Chàng đừng có hòng trốn tránh không chịu trách nhiệm. Mặc kệ chàng hồi kinh cũng , đi chỗ khác cũng , chàng đừng nghĩ bỏ lại ta !”
Cố Hiển Thành sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng với hắn những lời như .
Ánh mắt Cố Hiển Thành dần sáng lên, đột nhiên cảm giác bản thân mình lại có thể tiếp tục rồi.
Nhìn quanh bố bề vắng vẻ, hắn nhanh chóng dùng sức ôm chặt nàng vào lòng !
“ Đó là tất nhiên ! Sao ta có thể bỏ lại nàng chứ !”
….
Tống Điềm quay trở lại nhà bếp, nàng vẫn luôn cúi đầu, Tiểu Điệp thấy quan tâm hỏi: “ Sao rồi Điềm Điềm tỷ ?”
“ Không, không có gì.”
Điềm Cô quay mặt qua chỗ khác, hai má đỏ ửng đáng ngờ.
Môi cũng có chút sưng đỏ.
Nghĩ đến Cố Hiển Thành giữa thanh thiên bạch nhật mà dám như , nàng liền hận không thể mắng cho hắn một trận !
Sau khi từ nhà bếp trở về, tâm trình của Cố Hiển Thành ro ràng đã tốt hơn nhiều, Lưu Dương vẫn ở trong trướng chờ hắn, thấy thế : "Đã nghĩ thông suốt rồi ?"
Cố Hiển Thành trên mặt viết đầy hai chữ đắc ý, sau khi ngồi xuống , gác chân lên bàn : “ Ừ, hồi kinh đi !, Lập tức chuẩn bị, ta cũng muốn về kinh xem, cái kinh thành kia là cái địa phương ma quỷ quái gì !”
Lưu Dương mỉm , “ Nghĩ thông suốt rồi thì tốt. Ngươi nghĩ mà xem, hỷ sự có thể tổ chức ở kinh thành, dùng kiệu lớn tám người khiêng đem người rước vào cửa cũng thạt phong quang biết bao nha.”
Ánh mắt Cố Hiển Thành khẽ .
Đúng rồi, thế mà hắn lại quên mất chuyện này.
“ Đừng đi kiệu tám người , kiệu mười sáu người khiêng đi! Gấp đôi !"
Hắn phải tu sửa lại phủ tướng quân thật tươm tất, long trọng nghênh đón nữ chủ nhân!
Lưu Dương lắc đầu khổ: "Tùy ngươi ."..
Bạn thấy sao?