Trước cổng quân doanh, một người đàn ông mặc một bộ quân áo bằng vải thô đang cưỡi trên lưng ngựa, trông giống như một khổ hành giả phong trần mệt mỏi, khi thấy Cố Hiển Thành dẫn đầu một đám người cách đó không xa đang đi tới, Lưu Dương xuống ngựa, hai người từ hai phía hướng đối phương đi tới, tựa như hai người thân lâu ngày không gặp .
Lưu Dương ấm áp : “ Đại tướng quân , đã lâu không gặp, phong thái của tướng quân vẫn như cũ, ta lại giống như một ông già, còn sợ tướng quân không nhận ra.”
Cố Hiển Thành hào phóng ha hả : “ “Ngươi cũng không thay đổi bao nhiêu, rất tiêu sái, bản tướng thì mỗi ngày chạy đi chạy lại rất mệt mỏi, cũng già đi nhiều rồi ."
Hai người nhau , như huynh đệ thân thiết ôm nhau một cái.
Phó Ngạn ở bên cạnh cũng kích không thôi .
Trên danh nghĩa mà , Phó Ngạn còn phải gọi Lưu Dương một tiếng sư phụ, rất nhiều mưu sách trong quân còn có binh pháp, đều là Lưu Dương dạy cho hắn .
Hai năm trước, khi chiến sự đang ở gian đoạn căng thẳng và ác liệt nhất, nếu không có Lưu Dương, có lẽ Thành Dương Quân không thể đánh lui quân man di nhanh như thế. Cho nên ở trong lòng bình sĩ Thành Dương Quân, Lưu Dương mưu sĩ chính là thần.
Cố Hiển Thành tự mình ra đón người rồi đưa vào bên trong, dọc theo đường đi, binh sĩ Thành Dương Quân đều hoan hô nhảy nhót. Tô Chinh và Hồ Kỵ nghe tin cũng chạy theo tới, mấy người tuy chưa từng gặp mặt, lại đều nghe qua đại danh của nhau, Tô Chinh mỉm , cùng Lưu Dương chào hỏi, Lưu Dương dường như không hề thấy ngạc nhiên khi thấy lão ở chỗ này, hai người hàn huyên vài câu.
Cố Hiển Thành vui vẻ : “ Hôm nay người đến, trong quân sẽ tổ chức yến tiệc chiêu đãi ngươi, ngươi trước tiên đi nghỉ ngơi một lát, buổi tối ta với người lại chè chén ! Không say không về!"
Phúc Quý nghe thấy lời này, liền lập tức đi tới nhà bếp thông báo .
Tống Điềm nghe như , đương nhiên là không thể tiếp tục ở trong trướng nghri ngơi nữa, nàng lập tức đi tới nhà bếp cùng mọi người chuẩn bị, mọi người trong nhà bếp cũng không ai dám chậm trễ, tất cả đều nâng cao tinh thần.
Gi//ết dê gi//ết bò, bởi vì mọi người ai cũng đều biết địa vị của Lưu Dương mưu sĩ, nên tất nhiên là muốn chuẩn bị một bữa yến tiệc thật thịnh soạn. Tống Điềm đang bận rộn xử lý số thịt bò tươi vừa giao đến, thì lúc này không biết Tô Chinh từ đâu lặng lẽ đi vào nhà bếp.
Lão cũng không phải là đến tìm Tống Điềm, chỉ là lặng lẽ gọi một chén cháo trắng cùng đồ ăn kèm rồi ngồi ở một bên ăn, Tống Điềm thấy , hơi sững sờ.
Nàng dặn dò Tiểu Điệp mấy câu rồi rửa tay, bước đi qua đó.
Tô Chinh mỉm nàng.
“ Tống trù nương .”
Tống Điềm ngồi xuống đối diện lão : "Tô đại nhân đến sao lại không một tiếng? Ăn đơn giản như , đại nhân chưa ăn trưa sao ?"
Tô Chinh : “ "Các ngươi tất cả đều bận rộn chuẩn bị yến tiệc buổi tối, ta cũng không tiện quấy rầy , Cũng không sao cả. Dù sao tối nay cũng sẽ có rất nhiều đồ ăn, ta ăn tạm một chút là .”
Tống Điềm không gì.
“ Trước đây với đại nhân những lời đó…”
“ Những lời trước đây ta với Tống trù nương….”
Hai người trầm mặc một lát, đồng thời mở miệng, Tống Điềm rủ mắt: "Đại nhân trước đi ."
Tô Chinh gật đầu : “ "Đại tướng quân hôm qua hùng hổ tới tìm ta, trách ta không nên cùng ngươi nhắc tới cái chuyện thiếp thất kia , kỳ thật sau khi trở về ta cũng nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, cảm thấy không ổn."
Tống Điềm : “ Chàng là người dễ , ta đây thay chàng bồi tội với đại nhân. Kỳ thật, chuyện này vốn là chuyện riêng của hai chúng ta, ngược lại đã khiến đại nhân lo lắng rồi.”
Lời này có chút ý tứ sâu xa, Tô Chinh mỉm , trong lòng cảm thấy chua xót.
Lão ngược lại cũng không có muốn quản mà….
Lão thở dài : "Nhưng đó cũng là sự thật. Lần này quay lại, ta nghĩ, ngươi hẳn là cũng đã suy nghĩ kỹ rồi ? Cho nên buổi sáng ngươi đến tìm ta những lời kia…”
Hai ngày nay Tô Chinh vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, vì sao ngày đó lão lại có cảm giác mình bị tiểu trù nương này lừa gạt?
Có phải ngày đó lão đưa ra phương án thương lượng quá hào phóng, nên cho tiểu trù nương này nghi ngờ gì đó rồi không ?
Tống Điềm lão một lúc rồi : “ Ta vẫn chưa nghĩ tới, chỉ là ta có một nghi vấn, đó là ngày đó đại nhân đưa ra con bài mặc cả hào phóng như , hình như có chút kỳ quái ... Cho nên không biết có phải hay không là bệ hạ..."
Lúc Tống Điềm lòi này, trong lòng rất là khẩn trương, nàng là dám đi thử Tô Chinh.
Nhưng là nàng thật sự là rất tò mò , nàng quá muốn biết bệ hạ lúc trước vì sao lại như , mà hiện tại nàng xác định, Tô Chinh nhất định là biết sự , nàng chỉ có thể mạo hiểm đi thử xem, mà nàng chỉ có một ưu thế duy nhất là, nàng đã biết chuyện cái bớt của đại tướng quân, việc này , Tô Chinh lại không hiểu rõ .
Quả nhiên, Tô Chinh cũng lộ ra biểu thoải mái.
“ Tống trù nương quả nhiên thông minh.”
Tống Điẻm rủ mắt : “ Cho nên, lợi thế này là bệ hạ đưa ra ? Muốn cho ta xa chạy cao bay, lại không chậm trễ tiền đồ của tướng quân ?"
Tô Chinh thở dài, giả bộ hồ đồ : “ Có thể lý giải như thế đi, kỳ thật, lần trước thánh chỉ chỉ là thử, trước khi ta rời kinh, bệ hạ đã có ý muốn chỉ hôn cho tướng quân. Tống trù nương, ngươi có thể khó lý giải, nam nữ hoan ái đối dân chúng mà vốn là chuyện ngươi ta nguyện, vì sao liên lụy tới Hoàng thất phức tạp như . Nhưng Hiển Thành hắn dù sao cũng là đại tướng quân, thê tử của hắn sau này, cùng ai liên hôn, nhất cử nhất trong này đều sẽ liên quan đến cục diện trong triều, bệ hạ…ngài ấy nhất định sẽ ra tay can thiêp a…”
Lời này là lời thật, Tống Điềm cũng có thể nghe ra một tia nhiệt khuyên giải, chân thành an ủi ở trong đó.
Nhưng mà.
Không đúng.
Thân phận đó không phải là thân phận thật của chàng.
Là các ngươi áp đặt chàng.
Trong lòng Tống Đièm tức giận .
Tô Chinh tiếp tục : "Kỳ thật lời này, lão thần cũng cảm thấy rất là hổ thẹn, lại không thể không đi , ngày ấy cùng Tống trù nương xong, trong lòng ta cũng áy náy không thôi , ta luôn cảm thấy bản thân đã sai, quốc gia trước mặt, ta nhất định phải lấy đại cục trọng."
Tống Điềm bỗng nhiên nở nụ : "Tô đại nhân quá lời ."
Tô Chinh: "Ta biết ngươi bây giờ nhất định có chút oán giận ta, cũng không sao, ta vẫn là câu kia, nếu Tống trù nương cần, gì lúc trước ta với ngươi cũng sẽ tính, hơn nữa ta nguyện ý chủ thay ngươi cùng bệ hạ thương nghị, nếu ngươi muốn cho Tiểu Bảo ngày sau có cuộ sống thoải mái vui vẻ, cũng không phải không thể ."
Tống Điềm mỉm .
"Bệ hạ thật đúng là... Hào phóng."
Tô Chinh rủ mắt, không .
"Được rồi, ta đã biết , ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của Tô đại nhân ." Tống Điềm bỗng nhiên .
Tô Chinh có vẻ nhẹ nhõm thở ra, gật gật đầu.
“ Ta nghĩ, thời gian để cho các ngươi cũng không nhiều nữa, bệ hạ không phải là người có tính kiên nhẫn .”
Tống Điềm không phản ứng lại câu này, mà đứng dậy.
“ Ta còn bận nên đi trước .”
Tô Chinh gật đầu, ăn hết rồi cháo và đồ ăn kèm rồi cũng rời đi.
Tiểu Điệp tò mò hỏi: "Điềm Điềm tỷ, Tô đại nhân hình như rất là mệt mỏi, đã xảy ra chuyện gì ?"
“Không có chuyện gì đâu .”
"Aizz, mệnh quan triều đình cũng thật là vất vả a, Tô đại nhân đến quân doanh cũng hơn một tháng rồi , thế mà vẫn còn có nhiều chuyện phải bận rộn..."
Tống Điềm châm chọc .
Đúng , bận rộn quốc sự thôi chưa đủ, còn phải bận rộn việc nhà người khác nữa.
___
Mùa thu ở phương Bắc trời ngày một lạnh hơn, hôm nay đưa tới toàn là thịt bò tươi hảo hạng, bọn họ lại muốn uống rượu, nên Tống Điềm đã một nồi lẩu bò.
Cái này không cần nấu nướng phức tạp, chỉ cần nấu một nồi nước dùng ngon là có thể trực tiếp nhúng rau hoặc thịt bò vào. Cách ăn này có thể vừa ăn vừa trò chuyện, rất ấm áp và tiện lợi, cũng là cách ăn ưa chuộng nhất vào mùa đông ở miền Bắc.
Tiểu Điệp và những người khác trước đây cũng từng thấy qua cách này rồi, ....
Các nàng tròn mắt Tống trù nương chuẩn bị bốn năm loại đồ ăn kèm, vốn cho rằng như thế đã là cực hạn rồi, không ngờ đó chỉ là các loại thịt. Ngay sau đó, Tống trù nương lại chuẩn bị thêm khoảng bảy tám loại rau củ! Tổng cộng có đến hơn mười loại !
Hơn nữa không riêng gì đồ ăn, ngay cả bát gia vị chấm , cũng đều có tới ba bốn loại.
Khi bưng đồ ăn lên, người nhà bếp đi thành hàng sáu bảy người mới miễn cưỡng bưng hết thức ăn lên.
Mấy người Cố Hiển Thành đứng thành một hàng trong trướng, thấy trận thế này, cũng bị dọa đến nhảy dựng.
Tống Điềm đem nồi nước dùng đặt ở chính giữa, mọi người tò mò vào, mới phát hiện nồi lẩu này khác hẳn với những nồi lẩu trước đây họ thường ăn, Nó còn chia thành hai phần: một bên rõ ràng có ớt đỏ, trông rất bắt mắt và kích thích, còn nửa bên kia là nước dùng nguyên bản, rất tươi ngon và hấp dẫn.
Ánh mắt của mọi người đều đặt ở trên đồ ăn, chỉ có Cố Hiển Thành vẫn luôn Tống Điềm .
Nhất định là nàng đang rất mệt.
Vừa mới trở về, đã phải chuẩn bị nhiều món ăn như , trong mắt Cố Hiển Thành hiện lên vẻ đau lòng .
Hắn người ta mà tròng mắt không thèm đảo lấy một cái, ánh mắt lộ liễu như tự nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Lưu Dương. Lão Cố Hiển Thành rồi lại Tống Điềm, khóe môi không nhịn nhếc lên.
“ Các vị đại nhân từ từ dừng bữa ạ .” Tống Điềm chỉ cho mọi người cách ăn, các loại rau và thịt cần nhúng trong bao lâu, mọi người đều gật đầu cảm ơn. Lúc này Tống Điềm mới xoay người rời đi.
Chỉ là khi rời đi, nàng liếc Lưu Dương.
Không sai, chính là hắn.
Nàng vĩnh viễn cũng không quên cái người lúc trước đến Cố gia thôn tìm nàng kia.
Cố Hiển Thành đang nàng, nàng đang Lưu Dương, lúc gần đi cũng không thèm liếc hắn một cái nào .
Trong nháy mắt, Cố Hiển Thành cảm thấy miếng thịt bò trong miệng đều không còn ngon nữa , ý vị sâu xa liếc mắt Lưu Dương một cái .
Đúng rồi, lát nữa hắn phải hỏi Lưu Dương thật kỹ chuyện trước đây của nàng là như thế nào.
Dù sao thì trước đây Lưu Dương cũng xem như là “ người mai mối” của họ.
Nghĩ tới đây, chút ghen tuông trong lòng Cố Hiển Thành lại biến mất, tự mình rót cho Lưu Dương một ly rượu.
Lưu Dương nhận lấy, mỉm .
Cuối ngày hôm nay, Tống Điềm cũng cạn kiệt sức lực.
Vốn là tối hôm qua….
Hôm nay lại còn bận rộn cả buổi chiều.
Bây giờ nàng chỉ muốn lập tức ngả đầu đi ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng khi thật sự nằm trên giường, nàng lại bắt đầu lộn qua lộn lại không tài nào ngủ .
Hôm này nàng đã thực sự xác định Cố Yển chính là Cố Hiển Thành, chuyện này thật sự là quá hoang đường, thật là cho người ta khó có thể tiếp thu ...
Đây sẽ không phải là một giấc mơ chứ.
Tống Điềm mơ mơ màng màng nghĩ.
Chờ nàng tỉnh mộng.
Đại tướng quân chính là đại tướng quân, căn bản không phải là người phu quân mà nàng chưa từng gặp mặt kia…
Bao gồm cả chuyện tối hôm qua, cũng chỉ là một giấc mộng hão huyền đờn phương của một mình nàng mà thôi….
Hôm nay, đã vô số lần nàng muốn lập tức hết thảy chân tướng cho đại tướng quân biết, mỗi lần như thế đều sẽ bj một việc gì đó cắt ngang.
Lưu Dương sao biết chân tướng, thế nào biết thân phân của nàng, còn muốn nàng đến biên quan....
Tại sao đúng lúc này hắn lại quay về ?
Nếu nàng liều lĩnh bất chấp tất cả chân tướng cho đại tướng quân biết thì sẽ thế nào ? Đi tra rõ “ cái c.h.ế.t ” của chính mình sao ?
Liệu bệ hạ có ngồi yên không quản không ? Rốt cuộc thì lập trường của Tô Chinh là gì ?
Đến cuối cùng thì bệ hạ đang muốn cái gì ?
Nhưng điều này cứ không ngừng hiện lên và quanh quẩn trong đầu Tống Điềm, nàng vẫn chưa nghĩ ra một sách lược vẹn toàn, sự mệt mỏi tột độ khiến nàng chìm vào giấc ngủ sâu.
Cho đến nửa đêm, nàng mơ mơ màng màng cảm thấy mình đang bị vòng tay của một con sư tử to lớn đầy lông lá ôm vào trong ngực.
Vừa nóng lại vừa dính.
Nàng mở mắt ra, liền bị người trước mặt ôm và hôn tới tấp…
Bạn thấy sao?