Tiểu Phượng Hoàng Long [...] – Chương 4

Tiểu Phượng Hoàng Long Cung (4/4)
Tác giả: Dữu Tử Mang Mang
________

“Linh Thất, ta muốn đi Long Cung.” Ổn định lại tinh thần, ta bắt lấy tay áo Linh Thất, biểu cảm khẩn trương.

Ma tộc tại sao đột nhiên lại đến Long Cung?

4.

Long tộc từ trước đến nay không tranh với đời, không có khả năng chọc đến Ma tộc.

Thấy ánh mắt kiên định của ta, Linh Thất uyển chuyển : “Thức tổ phụ đang bế quan, nàng ở rừng hoa đào chờ ta, ta đi trước xem hướng thế nào.”

“Không , muốn đi cũng là ta đi, chàng đi cái gì?” Ta ngăn hắn lại.

“Các vị Long Vương thương nàng như mạng, nếu thật sự xảy ra tranh chấp, nàng rơi vào tay Ma tộc sẽ khiến cho các vị Long Vương trở nên bị .” Linh Thất giải thích nguyên do.

“Chàng đúng, ta cũng không thể mặc kệ, Nếu đổi lại là tộc Cửu Vĩ Hồ xảy ra chuyện, chàng có có thể khoanh tay đứng sao?”

Cuối cùng vẫn là hắn thỏa hiệp, giấu ta trong ống tay áo đi đến Long Cung.
Đông Hải long cung.

Hai chúng ta còn chưa vào đến Long Cung mà đã thấy binh tôm tướng cua đứng chia thành hai hàng, biểu cảm nghiêm túc bày trận sẵn sàng đón địch.

Ngoài ra còn có người của Ma tộc đứng ở bên cạnh mỗi tướng sĩ, kiêu ngạo đến cực điểm.

Long Cung chắc chắn xảy ra chuyện lớn rồi.

Chúng ta đang muốn lại gần, liền thấy một luồng ánh sáng bắn ra từ phía trên Long Cung, cùng với trận gió cường đại, thổi quét toàn bộ Đông Hải.

Bốn con rồng chia ra bốn góc đông tây nam bắc, ở giữa là thủ lĩnh Ma tộc Hình Cổ đang càn rỡ.

Hình Cổ: “Nếu Long Vương đã không uống rượu mời, thì nếm thử rượu của Ma tộc ta đi!”

“Hình Cổ, Long tộc không có thứ ngươi muốn, hà tất phải ép buộc lẫn nhau!” Đông Hải Long Vương cau mày, cúi mắt Long tộc cùng Ma tộc đang giương cung bạt kiếm phía dưới.

Chỉ cần một va chạm nhẹ là đại chiến sẽ bùng nổ.

“Ngươi không có thì là không có? Nếu không giao ra Huyễn Kính Linh Lung, hôm nay chính là ngày diệt tộc của các ngươi!” Hai tay Hình Cổ tụ hợp một luồng khói đen.

“Đại ca, tranh cãi với hắn ta gì, ta đang lo không có gì để hoạt gân cốt đây.” Tây Hải Long Vương hét lớn.

16.

Đột nhiên chân trời chiếu rọi một luồng sang bảy màu, một con cự long thuần trắng từ trên trời giáng xuống, hóa thành hình người.

“Hình Cổ, ngươi mà lại dám đến Long tộc chúng ta, đ i ê n rồi sao?” Hà Khê một thân váy trắng, dáng người yểu điuệ, ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng.

“Ta còn tưởng là ai, đây không phải là Hà Khê điện hạ sao? Mấy nghìn năm không gặp, đã lớn như rồi.” Hình Cổ thu tay lại, ngữ khí đầy vẻ đáng khinh.

Ta ở trong tay áo Linh Thất muốn bay ra, lại bị hắn ấn vào.

“Là mẫu thân, có mẫu thân ở đây, Ma tộc không phải là đối thủ của bà.” Ta truyền âm với Linh Thất.

“Chớ có hành thiếu suy nghĩ.” Linh Thất vẫn như cũ không cho ta ra ngoài.

Hà Khê phỉ nhổ một tiếng, tay cầm trường kiếm đâm thẳng về phía mệnh môn của Hình Cổ.

Ngay lập tức Hình Cổ bị năm người vây quanh, hắn ta giống như không hề dùng hết sức, ra tay quả quyết, uy lực của sấm sét càng thêm cường hãn.

Long tộc tính ôn hòa, công pháp tu luyện lực sát thương không lớn, chỉ có Hà Khê có thể cùng Hình Cổ đánh mấy hiệp.

Một lúc sau, bốn vị Long Vương bị Hình Cổ đánh ngã xuống đất, chỉ còn một mình Hà Khê chống đỡ.

Ta gấp đến mức lao ra khỏ tay áo Linh Thất, hóa thành phượng hoàng, lao thẳng về phía đằng sau Hình Cổ.

Linh Thất nóng lòng theo sát phía sau bảo vệ.

Hình Cổ không thèm ngoái đầu, vung tay đánh về phía ta một chưởng, ta nhanh nhẹn tránh thoát.

Mẫu thân sợ ta bị thương, dốc hết toàn lực giao chiến với Hình Cổ.

“Hahaha, ta tưởng là ngươi đi theo con chim thối kia pháp lực sẽ cao cường hơn một chút, sao chỉ có chút bản lĩnh này thôi à?” Hình Cổ thấy khóe miệng mẫu thân chảy máu, ngửa mặt lên trời lớn.

Lòng ta cả kinh, lẽ nào con chim thối trong miệng hắn chính là phụ quân?

Nhưng mà, bây giờ không phải thời điểm để nghĩ những thứ này.

Nhất định phải đánh bại Hình Cổ, mới có thể bảo toàn tính mạng của toàn bộ Long tộc.

Các cậu Long Vương mặc dù đã bị thương vẫn kiến trì ứng chiến, cho dù có thêm ta và Linh Thất cũng khó địch nổi Hình Cổ hunh hăng thiện chiến.

Nếu có sư phụ ở đây thì tốt rồi.

17.

Hình Cổ bổ một chưởng về phía nương, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một luồng ánh sáng đỏ vây quanh nương, đánh vỡ công kích, đồng thời vô số ngọn lửa đỏ bắn vọt về phía Hình Cổ, ép cho hắn phải lùi về phía sau.

Ta Linh Thất bảo vệ trong lòng, về phía luồng ánh sáng đỏ kia.

Chỉ thấy người kia mặc áo đỏ phiêu giật theo gió, giữa lông mày hình ngọn lửa đỏ uốn lượn đến chân tóc bên thái dương, quanh thân tản ra ánh sáng, dánh người đĩnh bạt, đứng cùng nữ tử váy trắng phía sau, cúi mắt câu môi, thanh lãnh cao quý.

Khi về phía mẫu thân, đáy mắt toàn là dịu dàng, giống như ngọn lửa mãnh liệt vừa rồi không phải xuất phát từ tay hắn.

Chỉ thấy người đó cúi người, vươn tay, giọng trầm thấp: “Hắn khiến nàng bị thương?”

Nữ tử vừa rồi còn hùng hổ mạnh mẽ, trong nháy mắt trở nên mềm mại không xương, mượn sức của người kia, dựa nửa người vào người nam nhân, nũng nịu : “Thần quân, hắn muốn diệt Long tộc.”

“Ừm.” Kỳ Hoa giơ tay chạm nhẹ chóp mũi nữ tử, “Nàng chờ ta, rất nhanh thôi.”

Hà Khê gật đầu, một giây trước khi hắn rời khỏi kết giới, nương duỗi tay chỉ về phía ta, dịu dàng : “Đó là Hạ Hạ.”

Kỳ Hoa quét mắt về phía ta một cái, ánh mắt không hề dừng lại, vung tay đưa ta cùng Linh Thất vào trong kết giới.

Hình Cổ vừa tránh công kích của lửa, đang hòa hoãn lấy hơi, thấy nam nhân chậm rãi đi tới, khóe miệng nhếch lên lạnh.

“Con chim thối, thả phụ quân ta ra, nếu không chỉ cần Hình Cổ ta còn sống một ngày, sẽ diệt Long tộc cho ngươi xem!”

“Bụp!”

Theo sau tiếng vang lớn là Hình Cổ bị đánh bay từ trên đám mây rơi xuống bãi đá ngầm trên biển, tạo lên gió to cùng với sóng lớn.

“Phụ quân Dạ Vưu của ngươi bị trừng phải là đúng tội, còn lại lại càng không thể tha thứ.” Kỳ Hoa từ trên trời giáng xuống, từ trên cao xuống Hình Cổ phía dưới.

“Hừ, ngươi chẳng qua chỉ là con chim thối…”

“Bụp!!”

Kỳ Hoa phất nhẹ tay, ném Hình Cổ lên giữa không trung rồi lại đập thật mạnh xuống mặt đất.

“Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Vậy mà cũng xứng chiến thần thượng cổ, nực !” Hình Cổ tức giận mắng, âm thầm ngưng tự pháp lực, lại bị Kỳ Hoa vỡ.

“Dong dài.” Kỳ Hoa bay nhanh về phía hắn, liệt hỏa hiện ra từ không trung, bay xuyên qua cơ thể Hình Cổ.

Bóng chim đỏ rực xuyên qua không trung, giắng một đòn nặng nề về phía Hình Cổ.

Ta khiếp sợ một màn này, trong đầu hiện lên đại chiến vạn năm trước mà trong truyện thường hay nhắc đến.

Đó là trận chiến chấn Tứ Hải Bát Hoang, chiến thần thượng cổ Chu Tước phong ấn thủ lĩnh Ma tộc Dạ Vưu.

Truyền thuyết chỉ nghe qua, mà giờ lại ở ngay trước mắt.

Tấm lòng sùng bái một lời khó .

Ta xem cả quá trình thượng cổ chiến thần đánh bại Hình Cổ dễ như trở bàn tay, rồi lại phong ấn hắn vào trong thần khí thượng cổ.

18.

Kỳ Hoa đạp lên vầng sáng quay lại, thu hồi kết giới đi thẳng về phía nương.

“Nàng bị thương?” Kỳ Hoa nhíu mày, đánh giá Hà Khê.

Hà Khê gật đầu, mặc kệ những người xung quanh, dựa vào ngực hắn, thút thít khóc nức nở: “Làm ta sợ muốn ch e t, sao chàng không đến sớm hơn cơ chứ?”

Kỳ Hoa cũng không bận tâm đến cảm nhận của chúng ta, lôi kéo tay Hà Khê, dịu dàng : “Ngoan, đợi quay về ta giúp nàng trị thương, đừng để lũ trẻ chê .”

Nương chu cái miệng nhỏ, trừng mắt liếc ta một cái.

Không đợi Kỳ Hoa lên tiếng, bốn ông cậu Long Vương của ta đã sôi nổi bay đến, cung kính gọi một tiếng: “Thần quân.”

Kỳ Hoa gật đầu, đưa bình sứ trong tay cho Đông Hải Long Vương: “Sau khi uống thuốc bế quan tu luyện mấy ngày là có thể khỏi hắn.”

“Đa tạ thần quân.” Bốn người trăm miệng một lời, quay về Long Cung chữa thương.

Kỳ Hoa quay người về phía ta, vẫy vẫy tay: “Lại đây, ta có thứ cho con.”

Ta tiến lên phía trước, trong lòng căng thẳng không thôi, đến gần nương, liếc Kỳ Hoa rồi ra câu hỏi trong lòng: “Ngài là phụ quân?”

Kỳ Hoa gật đầu; “Có không?”

Được thế nào mà , phải là quá luôn ấy chứ!

Nương quả thực không sai, bà thật sự tìm cho ta người cha lợi nhất Tứ Hải Bát Hoang.

Ngài ấy đâu phải là thần, mà phải là thuyền thuyết mới đúng!

Chu Tước đó!

Phụ quân ta là Chu Tước!

Chỉ dựa vào điểm này, ta có thể đi ngang khắp Tứ Hải Bát Hoang.

Kỳ Hoa đưa tay điểm nhẹ lên giữa hai lông mày của ta, có chút đau, hơi nóng, rất nhanh liền biến mất.

“Có trách phụ quân không thể bầu với con không?” Kỳ Hoa trầm giọng, ánh mắt về phía ta mang theo áy náy.

Ta theo bản năng về phía nương, lắc đầu : “Không trách, phụ quân là thần của thiên địa, người mang trong trách trên vai.”

Chu Tước trấn thủ phía nam của trời, bảo veeh thiên hạ chúng sinh.

Có phụ quân như , là vinh quang vô hạn của ta!

Nương : “Hai cha con các người đúng thật là khách sao. Đều là người một nhà, nương liền thẳng, hôn sự của con và Linh Thất, ta và phụ quân của con không có ý kiến, con khuyên nhủ các cậu của con là .”

“Ta cùng phụ quân còn có việc nên đi trước, có duyên gặp lại!”

Vừa dứt lời, hai thân ảnh một đỏ một trắng đã biến mất. Ta coi như đã hiểu, hai người bọn họ là chân ái, còn ta chỉ là sự cố thôi.

19.

Mấy ngày sau, ta chơi đánh đu ở rừng đào, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Biết phụ quân là ai, ta lại không hề có chút vui mừng, ngược lại lại có chút ngột ngạt. Phụ quân là chiến thần thượng cổ, mẫu thân là thần nữ Long tộc, ta thì chẳng là cái gì.

Đột nhiên thấy áp lực ngang.

Ta quay sang Linh Thất, vẻ mặt cực kỳ đáng thương: “Cuối cùng ta cũng biết tại sao nương không ra phụ quân của ta là sai rồi.”

Linh Thất thấy ta như liền ngừng tay vòng đến trước mặt ta, dịu dàng : “Sao ? Phụ quân nàng là thần quân Chu Tước, không vui mừng sao?”

“Vui mừng gì chứ, áp lực quá lớn!” Ta tu luyện thêm mấy vạn năm nữa cũng chưa chắc có thể đuổi kịp bọn họ.

Linh Thất nắm lấy tay ta: “Đừng sợ, ta giúp nàng.”

“Thật sao?”

“Nghe song tu công pháp sẽ tăng lên nhanh nhất.”

“Vậy chúng ta đi song tu thôi.” Ta nhảy khỏi xích đu, kéo tay Linh Thất đi vào phòng.

Hắn đứng lại, “Không .”

“Tại sao?”

“Vì chúng ta còn chưa thành thân, “Hắn dừng lại một chút, “Ngày mai ta liền mang sính lễ đến Long Cung.”

“Hôm nay không sao? Ta muốn song tu~” Ta lôi kéo Linh Thất nũng.

Hắn bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nhéo mặt ta, nhạt , “Nàng còn muốn cho ta sống thêm mấy ngày nữa không hả?”

“Đương nhiên là muốn!”

“Vậy thì trước mặt các cậu không nhắc đến hai từ ‘song tu’.” Ánh mắt nghiêm túc lướt qua một tia giảo hoạt.

“Tại sao?”

“Nghe lời, ta liền song tu cùng nàng.”

“Được rồi rồi, không nhắc thì không nhắc.”
---------

Ngoại truyện:

Bắc Lăng tiên quân sau khi bế quan quay về, thấy ta rầu rĩ không vui liền bước đến an ủi: “Không tìm phụ quân cũng đừng khóc.”

“Con tìm rồi.”

“Vậy sao lại không vui?” Bắc Lăng tiên quân ngồi xuống đệm bồ hương phía đối diện, nâng chén trà lên, ưu nhã nhấp nhẹ một ngụm.

“Sư phụ, người với nương con?” Ta có điều ám chỉ về phía sư phụ.

“Khụ khụ! Đừng nghĩ linh tinh, quan hệ sư huynh muội bình thường thôi.” Bắc Lăng tiên quân sặc nước trà.

“Vậy…”

Không đợi ta hỏi thêm, sư phụ tiếp lời, “Chiến thần thượng cổ Chu Tước Kỳ Hoa.”

“Còn muốn hỏi gì nữa?”

Ta khanh khách sắc mặt hồng nhuận của sư tôn: “Con muốn hỏi, con cùng Linh Thất thành thân người có đến không?”

Bắc Lăng tiên quân nhíu mày, trả lời có lệ hai câu: “Không đi không đi, phiền nhất là ồn ào.”

Mặc dù , ngày ta cùng Linh Thất thành thân, sư phụ cùng bốn cậu Long Vương khóc thành một đoàn, cùng nhau lên án Linh Thất.

Ta còn lo bọn họ sẽ thủ với Linh Thất, các vị trưởng bối cũng chỉ buông mấy lời tàn nhẫn với Linh Thất rồi thôi.

Mục tiêu tiếp theo, pháp lực vô biên!

Không khiến phụ quân cùng nương mất mặt!

Ta kéo Linh Thất còn đang mải kính rượu: “Linh Thất Thất, nên thực hiện lời hứa rồi.”

Hai má hắn đỏ bừng, ánh mắt có chút mê ly: “Cái gì?”

Ta ghé sát vào bên tai hắn, phun ra hai chữ.

“Song tu.”

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...