Nương ta là một con rồng, chưa kết hôn đã sinh ra một con phượng hoàng là ta.
Cha ta… không rõ.
Các cậu Long Vương sau khi loại trừ tộc Phượng hoàng liền rơi vào trầm tư.
Nương ta , “Nương lợi không, đây là gen mạnh nhất Tứ Hải Bát Hoang đó.”
Chỉ dựa vào câu này, ta tìm cha ngàn năm.
Mời xem “Phóng sự trinh thám huyền huyễn dài tập: Cha đi đâu rồi?”
1.
Ngày ta ra đời, mặt biển yên tĩnh kỳ lạ. Tứ hải Long Vương tụ tập vây quanh cung điện của nương.
Đông Hải thanh long mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, Tây Hải hắc long dậm chân đến phát đau. Nam Hải xích long không ngừng thì thầm cầu nguyện, Bắc Hải bạch long nghe thì thầm đến mức đầu ong ong.
(*) Theo thứ tự lần lượt là rồng xanh, rồng đen, rồng đỏ (thẫm) và rồng trắng.
Một luồng ánh sáng vọt lên thẳng trời, ta sinh ra.
Nương kích ôm ta lao ra điện ngoài.
“Các huynh đệ, mọi người đoán xem ta sinh ra cái gì?”
Đông Hải Long Vương nhăn mày, thầm kêu không ổn.
“Là rồng chứ còn có thể là cái gì nữa?”
Tây Hải Long Vương vừa xoa chân vừa nhòm vào trong ngực nương, “Muội tử, đừng có dọa các huynh đệ chứ.”
Nương ném ta lên cao, “Là một con chim, ngạc nhiên chưa!”
Ta bị ném lên cao, thấy phía dưới bốn cặp mắt rồng trừng lớn như sắp rớt con ngươi ra ngoài, sợ tới mức co rụt hai cánh dù chưa mọc lông.
Đúng thật là việc mẹ ruột có thể ra mà.
Đương nhiên, các Long Vương cũng không tin lời nương ta .
Nhưng từ nhỏ đã bốn ca ca nuông chiều, là hỗn thế ma vương chính hiệu. Nàng từng đập lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, trộm đào tiên ở Hội Bàn Đào, nhổ lông của Mão Nhật Tiên Quân chổi lông gà.
Thậm chí còn trèo lên cây nhân duyên cắt đứt dây tơ hồng lịch kiếp của thiếu quân Ma tộc, dẫn đến lịch kiếp thất bại, thiếu quân lại lịch kiếp thêm một lần nữa.
Những chiến công vĩ đại đó đều thành thai giáo của ta.
Bắt đầu từ ngày hoài thai ta, nương liền dặn dò muốn ta dốc lòng vỡ kỷ lục của nàng. Ta còn chưa ra đời mà đã mang trọng trách.
Nói thật, thậm chí ta còn từng có suy nghĩ cứ tổ trong bụng nương luôn đi.
2.
Các ông cậu Long Vương không hề để tâm đứa bé đang vẫy loạn xạ trên không trung là ta đây, nương ta cũng mặc kệ.
Ta kiểu: Cứu với, rơi xuống đất là đi đời thật đấy.
Khi thai không ổn định ta không nên do dự mới phải, ở trong bụng vẫn tốt hơn.
Nương ta hai tay chống nạnh, cực kỳ đắc ý, “Các huynh từng thấy phượng hoàng sinh ra dưới nước chưa?”
“Đây là trường hợp đầu tiên của Tứ Hải Bát Hoang, sẽ ghi vào sử sách đó!”
Bốn vị Long Vương đối mắt với nhau, rồi đồng thời về phía ta đang nhăn nhó dúm dó.
Đông Hải Long Vương nhỏ giọng : “Sao con bé lại không biết bay nhỉ, có khi nào bị dị tật không?”
Tây Hải Long Vương lắc đầu: “Năm đó khi thiếu chủ Phượng tộc ra đời lông vũ năm màu lấp lánh, con bé sao lại nhăn nhó dúm dó thế kia.”
Nam Hải Long Vương gật đầu: “Hay là chim đều phải liếm lông thì mới ổn không? Phiền phức quá.”
Bắc Hải Long Vương chép miệng: “Phượng hoàng sợ nước, có khi nào một lát nữa con bé liền nghẻo không?”
Mặt ta đầy vạch đen.
Nương liếc bọn họ một cái, đưa tay xách con bé sắp tiếp thân mật với mặt đất là ta đây ôm vào lòng, giơ về phía bốn con rồng trước mặt.
“Ta là rồng, bé con ta sinh ra đương nhiên không sợ nước.”
Bốn con rồng thấy , đồng thời chen chúc trước mặt ta, ai nấy đều tươi như hoa.
“Những lời vừa rồi bé con không nghe đâu nha.”
Ta: Đã nghe, không sót câu nào.
“Cậu thích con lắm, để cậu ôm cái nào.”
Ta: Hứ, đừng chạm vào ông đây, ta sợ bị ôm ngạt ch et mất.
“Xinh ngoan xinh đẹp nhất, là phượng hoàng con đẹp nhất mà cậu từng thấy.”
Ta: Thôi đi, vừa rồi còn khen thiếu chủ Phượng tộc lông lấp lánh đấy.
“Xinh đẹp quá đi, lớn lên nhất định khiến mấy tên nhóc Tứ Hải Bát Hoang say đắm điên đảo.”
Ta: Không đâu, ta bị dị tật, ta không xứng!
Hứ!
3.
Các Long Vương đuổi theo nương dò hỏi suốt ba ngày ba đêm, cha ta là ai?
Cuối cùng bị nương dùng chổi đánh đuổi hết ra ngoài, cũng không hỏi gì cả.
Các ông cậu cố chấp cùng lão Long Vương thương lượng một phen, thẳng lên đến Thiên Đình.
Thiên Đế không tiếp, gọi trưởng lão của Phượng tộc đến, hỏi hết một lượt giống đực của Phượng tộc, đến cả phượng hoàng con mới nghìn năm tuổi cũng không buông tha.
Tất cả đều không biết nương ta, càng không đến cùng nhau sinh con.
Cho nên cha ta… rốt cuộc là ai, chỉ có người mẹ không đàng hoàng là nương của ta biết.
Ta là con đầu lòng của nàng, người ta thường hay mẹ lần đầu dễ xảy ra chuyện , à không, là dễ xảy ra chuyện.
Vì giống loài khác nhau, nương không biết phượng hoàng ăn gì. Biện pháp đơn giản là nàng ăn gì kiền cho ta ăn cái đó, hoàn toàn coi ta là một con rồng mà nuôi.
Các ông cậu Long Vương lại sợ nương ta nuôi phượng hoàng sống thành phượng hoàng ch et, cố ý mời bảo mẫu từ Phượng tộc đến.
Ai ngờ bảo mẫu phượng hoàng sợ nước, còn nương thì không muốn ra khỏi biển.
Cho nên các ông cậu thay phiên nhau đến chỗ bảo mẫu học cách nuôi trẻ nhỏ. Để ta khỏe mạnh lớn lên, không bị ch et non, các ông cậu đã trả giá quá nhiều.
Ta biết rõ, các ông cậu thực sự thương ta, chỉ là miệng tiện.
Từ đó trở đi, nương ta mặc kệ rồi.
Mỗi ngày sau khi ăn xong liền kể cho ta nghe nàng từng đắc tội những ai, để sau này ta lớn lên đánh thì đánh, không đánh thì đi đường vòng.
Thôi rồi, ta vẫn còn là bé con mà đã thù chuốc oán nhiều như rồi.
4.
Trăm năm sau, ta đã có thể tự biến thành hình người.
Lần đầu tiên biến hóa đã khiến bốn ông cậu không có tiền đồ của ta cảm gớt nước mắt.
Nương vui mừng mặc cho ta áo bông đỏ đón năm mới, khanh khanh với bốn đại nam nhân đang khóc sướt mướt phía sau.
“Nhìn xem, có giống em bé trong tranh ngày Tết không?”
Ông cậu cả bế ta lên, hôn bẹp một cái lên má, “Huhuhu, xinh ngoan nhà ta đáng quá!”
Ta còn chưa kịp lau nước miếng trên má, ông cậu hai giành ta lại ôm trên tay, “Bảo bối nhỏ của cậu, thương thưng thưn.”
Ta dùng hai tay đẩy ra, giọng non nớt đáp trả, “Đừng dùng ta để lau miệng!”
Ông cậu ba lấy khăn tay lau mặt cho ta, oán trách một câu: “Nhị ca, rụt rè một chút.”
Ta quanh bốn phía, không thấy bóng dáng cậu tư đâu, “Cậu tư đâu rồi ạ?”
“Vui quá bay lên trời rồi.” Nương chỉ lên phía trên.
Ta ngửa đầu lên , thở dài một hơi, “Hầy, năm nay nhân gian lại có tuyết lớn rồi.”
Hầy…
Nương ta không đàng hoàng, bốn ông cậu dở hơi.
Nhà này không có ta không !
5.
Nương , phải tìm cho ta một người siêu cấp lợi sư phụ, không thể để ta bị người khác bắt nạt.
Trùng hợp là chiến thần thượng cổ duy nhất của Tứ Hải Bát Hoang – Bắc Lăng tiên quân bế quan tu luyện trở về, đang nghỉ ngơi ở Yêu giới.
Cũng không biết nương gì với Bắc Lăng tiên quân, mà từ người không nhận đồ đệ lại đồng ý nhận con phượng hoàng con là ta đây.
Trăm năm nay, ta vẫn luôn sống dưới biển, còn chưa từng lên đến mặt đất. Ta đứng trong viện của Bắc Lăng tiên quân, trái ngó phải, cái gì cũng thấy mới lạ hết sức.
“Ngươi chính là tiểu đồ đệ của tiên quân?”
“Ai? Là ai đang đó?” Ta hung hăng nắm chặt nắm , cẩn thận bốn phía xung quanh.
“Nhóc con, tiên quân hung dữ lắm, không bằng nhận ta sư phụ, ta dịu dàng lắm đó.”
Một trận gió thổi qua, thiếu niên mặc huyền y nhậm cỏ đuôi chó, khoanh tay trước ngực đứng trước mặt ta, trên đầu là đôi tai lông xù đỏ hồng, đôi mắt đen nhánh ta đánh giá.
“Mẫu thân rồi, tiên quân là người lợi nhất Tứ Hải Bát Hoang, ngươi là ai cơ chứ.” Ta nhếch nhếch khóe miệng, dùng tư thế y hệt như đánh giá hắn.
Hắn không giận mà lại : “Rừng hoa đào này do ta định đoạt, ngươi xem ta là ai?”
Ta hừ lạnh một tiếng, bước chân ngắn nhỏ vòng qua hắn, đi về phía nhà gỗ.
“Này, nhóc con, bái ta sư phụ đi, pháp thuật của ta cao cường lắm.” Thiếu niên bước hai bước đuổi theo.
Ta cả kinh co chân lên chạy, không để ý trước nhà gỗ có người đang đứng, trực tiếp va phải đôi chân tráng kiện của người ta, còn chưa kịp phản ứng đã bị bế lên, một tay ôm vào lòng.
Chóp mũi toàn là mùi hương mát lạnh, giương mắt lên , người nọ tiên phong đạo cốt, mặt mày hiền hòa, còn đẹp hơn so với cậu bốn tự xưng là đệ nhất mỹ nam tứ hải của nhà ta.
“Linh Thất, càn!”
“Thúc tổ phụ, tiểu nha đầu như này, ta dư sức dạy dỗ nàng.” Linh Thất bị khiển trách, vẻ mặt oán giận, ngại khí thế cường hãn của Bắc Lăng, giọng càng lúc càng nhỏ.
(Còn tiếp)
Bạn thấy sao?