Tiểu Mỹ Nhân Kiều [...] – Chương 4

10.

 

Mười ngày xa nhà, Thẩm Dật cuối cùng cũng trở về.

 

Để tẩy trần cho hai phụ tử, trong phủ đặc biệt tổ chức một bữa tiệc.

 

Ta lấy lý do thân thể không khỏe, miễn cưỡng ăn vài miếng rồi về phòng.

 

Đang soi gương chải tóc, Thẩm Dật liền bước vào, mang theo hơi rượu.

 

Ta vừa đứng dậy đã bị chàng ôm chặt.

 

Thẩm Dật cúi đầu ngửi nhẹ trên cổ ta, môi vô hay cố ý lướt qua da ta, "Oanh Oanh thơm quá, dùng cánh hoa gì để tắm ?"

 

Ta khéo léo đẩy chàng ra, tìm lý do đuổi chàng, "Toàn mùi rượu, đừng dính vào người ta."

 

Chân vừa bước ra, đã bị chàng nắm lấy cánh tay kéo lại, lúc này trên mặt Thẩm Dật đã không còn nụ lúc nãy, trầm giọng hỏi ta, "Từ lúc ta mới về phủ cho đến lúc nãy ở tiệc rượu, nàng không thèm ta lấy một lần, ta chọc giận nàng sao?"

 

Ta im lặng không , bị chàng nắm lấy cằm ép ngẩng đầu lên, "Nói."

 

Ta mới ngẩng đầu chàng, nước mắt đã lưng tròng.

 

Thẩm Dật rõ ràng bị ta dọa sợ, ngón tay nắm cằm ta cũng nới lỏng ra.

 

"Lúc trước cưới ta, chàng không cam lòng phải không?" Giọng ta nghẹn ngào, vẫn run rẩy hỏi chàng, "Chàng có phải cũng cảm thấy ta không nên xuất hiện? Làm phiền cuộc sống của chàng, ép chàng không thể ở bên người mình ..."

 

"Người mình là ai, ta ai chứ?" Chàng nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, "Rốt cuộc là ai tung tin đồn nhảm?"

 

Ta hít mũi, nức nở, "Chàng không cần lừa ta, họ , chàng và An Dật công chúa trong cung đã... đã sớm tâm đầu ý hợp rồi."

 

Ánh mắt Thẩm Dật ta chằm chằm, như một hố đen, cuối cùng, chàng buông cằm ta ra, đặt tay lên đỉnh đầu ta, "Chỉ vì chuyện này, mà nàng giận dỗi ta sao?"

 

Ta chớp mắt.

 

Chàng lại ôm ta vào lòng, "Đồ ngốc, ta lừa nàng khi nào, ngược lại là nàng, sao lại dễ dàng tin lời người khác như ? Ta từ nhỏ thường xuyên theo phụ thân vào cung, thánh thượng bằng tuổi ta, An Dật nhỏ hơn ta ba tuổi, hồi nhỏ, chúng ta thường chơi cùng nhau, người ngoài vào tự nhiên thấy chúng ta thân thiết, ta đối với nàng ta tuyệt đối không có chút cảm nào khác."

 

Chàng hôn lên đỉnh đầu ta, tiếp tục , "Ta từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, đối với cảm nam nữ chẳng hiểu gì, phụ mẫu bảo ta cưới nàng, ta liền cưới, chỉ là không ngờ, lại cưới một tiểu tổ tông hay hành hạ người khác như nàng."

 

Ta nín khóc, yên lặng dựa vào ngực chàng, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của chàng.

 

"Oanh Oanh," Chàng khẽ gọi ta, "Ta, Thẩm Dật, là nam tử hán đại trượng phu, đã cưới nàng thì tuyệt đối không phụ nàng, giờ đây tâm ta đã đặt hết lên người nàng, nàng đừng vì lời đàm tiếu của người ngoài mà trách lầm ta."

 

Giọng chàng như có chút tủi thân mà trầm xuống, ta thoát khỏi vòng tay chàng, liếc chàng một cái, "Chỉ giỏi lời ngon tiếng ngọt, đêm đã khuya rồi, còn không mau đi tắm rửa."

 

Hai tay Thẩm Dật vẫn vòng quanh eo ta, không buông tha, "Oanh Oanh lúc nãy không để ý đến ta, ta chỉ vội vàng kính vài chén rượu rồi vội vàng quay lại tìm nàng, còn bị mọi người trêu chọc, giờ nàng lại muốn đuổi ta đi như sao?"

 

Ta không hiểu, "Vậy phải sao?"

 

Chàng cúi người xuống trực tiếp bế ta lên, đi về phía giường, "Uống rượu hơi choáng váng, trước tiên nằm với ta một lát."

 

Thẩm Dật đặt ta vào trong chăn, rồi chính mình cũng chui vào.

 

11.

 

Hôm sau ta dậy muộn, lúc đang chải tóc thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

 

"Xảy ra chuyện gì ?"

 

Nha hoàn Hương Ngọc ở bên cạnh trả lời: "Là Đông Hoa việc ở nhà bếp, sai việc, bị đuổi ra khỏi phủ rồi."

 

"Chuyện gì ?" Ta nghi hoặc hỏi.

 

Hương Ngọc gãi đầu, "Nghe hình như là do sáng nay khi vào bếp, ta bước chân trái vào trước, bị thiếu tướng quân bắt gặp!"

 

Ta nhất thời ngẩn người, đây là lý do quái quỷ gì ?

 

Hương Ngọc thở dài, bưng chậu nước đi ra ngoài, lại lẩm bẩm: "Xem ra sau này phải luyện tập bước chân phải vào cửa nhiều hơn rồi."

 

Thẩm Dật vừa luyện võ xong ở ngoài sân, lúc vào phòng tinh thần phấn chấn.

 

Ta nhắc đến chuyện nha hoàn kia bị đuổi khỏi phủ, chàng rất thẳng thắn, "Ai bảo ta lắm mồm, bịa đặt về ta, ta không cắt lưỡi ta đã là may mắn lắm rồi."

 

Ta không khỏi nhíu mày, "Sao chàng lại thô lỗ như ?"

 

Chàng cũng không tức giận, lại với vẻ lấy lòng, "Chính vì lời đồn đại nhảm nhí của ta, khiến nàng hiểu lầm ta, nàng xem ta có tức không?"

 

Lòng ta bỗng mềm nhũn, khẽ thở dài, "Chàng đợi chút, ta có thứ cho chàng."

 

Thẩm Dật ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt luôn dõi theo ta, ta lấy từ trong giỏ nhỏ ra một chiếc khăn tay đã thêu xong đưa cho chàng.

 

"Đây, mấy hôm trước chàng không có ở đây, nương đích thân dạy ta." Ta có chút đắc ý.

 

Chàng đưa tay nhận lấy, mở ra xem, "Tay nghề của Oanh Oanh tiến bộ rồi, lần này chim nhạn thêu rất giống, lại còn có hai con!"

 

Ta mím môi, rõ từng chữ cho chàng nghe, "Đây là uyên ương!"

 

Thẩm Dật: ...

 

Chàng sững người, không gì, sau đó dường như nghĩ đến điều gì, nắm tay ta lên .

 

Trên lòng bàn tay ta, những vết thương nhỏ đã xử lý, Thẩm Dật kỹ, vẫn phát hiện ra.

 

Chàng ngẩng đầu ta, nắm chặt tay ta, trên mặt không còn nụ , "Tại sao lại phải học những thứ này?"

 

"Các bà vú đều , nữ nhi khéo tay hay , có thể... có thể lấy lòng phu quân." Ta không dám chàng, ấp úng .

 

Thẩm Dật thở dài, đặt chiếc khăn tay sang một bên, hai tay nắm lấy tay ta, "Oanh Oanh, nàng không cần phải gì cả, nàng chỉ cần là chính mình là tốt rồi."

 

Chỉ cần là chính mình là tốt rồi.

 

Lời của Thẩm Dật chạm đến trái tim ta, chàng dường như luôn có cách xoa dịu sự bất an của ta, ta ngẩng đầu lên, lại bị chàng véo má, "Vừa rồi gọi ta là gì? Phu quân?"

 

Ôi chao, lỡ lời rồi.

 

"Vậy nên nàng những điều này, là để lấy lòng ta?" Chàng dường như lại hứng thú, truy hỏi ta, "Phải không, Oanh Oanh?"

 

Ta đỏ mặt giãy tay ra, "Không phải! Chàng nghe nhầm rồi!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...