Tiểu Mộng – Chương 7

7

Livestream kết thúc, mặt quản lý vui đến nở hoa.

Cô ta bước tới, thân mật khoác tay tôi:

“Ây da, Như Mộng à, chịu ấm ức lớn như sao không sớm, tôi lo lắng mãi.”

Tôi vừa ngắt máy cuộc gọi của Phó Cảnh Nhiên, vừa rút tay ra:

“Bây giờ cũng chưa muộn. Hơn nữa phản kích ngay đỉnh điểm dư luận, ảnh hưởng với họ lẫn tôi đều lớn nhất.”

Quản lý sững một chút, rồi :

“Đúng, đúng, phải. Những công việc trước đây bị mất bây giờ đều tìm lại rồi, xem có muốn tranh thủ xử lý không?”

“Không vội.”

Tôi lại ngắt máy của Phó Cảnh Nhiên.

Từ nãy đến giờ, ta gọi hết lần này đến lần khác không biết chán.

Tôi thấy phiền, dứt khoát tắt nguồn.

Việc công không gấp. Việc trước mắt là thừa thắng xông lên, xử sạch chuyện của Phó Cảnh Nhiên và Hàn Miểu Miểu.

Tôi gom toàn bộ chứng cứ về Hàn Miểu Miểu, đóng gói gửi thẳng cho đài truyền hình của bọn họ.

Ngay giây sau, đối phương đáp sẽ nghiêm túc xử lý.

Vì dính các tội như phỉ báng, xúi giục thương tích…, họ cũng khó thoát trừng của pháp luật.

Khi cảnh sát tới nơi, trong biệt thự của Phó Cảnh Nhiên chỉ còn lại vết máu loang lổ khắp sàn.

Hai người họ thì bặt tăm.

Không ai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tối hôm đó, phu nhân Phó tìm tôi.

Chỉ qua một đêm, bà ta như già đi mười tuổi.

Khuôn mặt vốn chăm chút kỹ càng đầy nếp nhăn, tóc bạc nửa đầu.

“Tiểu Mộng à, bao năm nay Phó gia nuôi con, cũng đâu tệ với con. Cảnh Nhiên chỉ là hồ đồ nhất thời. Vợ chồng một lần, chẳng lẽ con nỡ nó vào tù sao?”

“Chỉ cần con chịu ký đơn bãi nại, ta đảm bảo sẽ trông chừng nó cho kỹ, không để nó trăng hoa nữa.”

Bấy lâu, để Phó gia công nhận, tôi luôn dè dặt lấy lòng.

Phu nhân Phó một, tôi chưa từng dám hai.

Vậy mà vẫn chẳng bao giờ bằng ánh mắt tử tế.

Còn bây giờ, bà lại cúi cái đầu ngạo mạn ấy, ánh mắt mang ý cầu khẩn.

Nhưng giờ tôi không cần nữa.

“Phu nhân Phó, đã là vợ chồng một thời, sao ông ấy nỡ vì Hàn Miểu Miểu mà dồn tôi đến bước này?”

“Tôi cũng từng cho ta cơ hội. Là ta tự tự chịu, tội đáng kiếp. Bà thay vì lo cho con trai, chi bằng lo cho chính mình đi. Dẫu sao chẳng bao lâu nữa ta sẽ ra đi tay trắng, lúc đó thứ để lại cho bà chỉ còn căn nhà cũ của Phó gia thôi.”

Nghe , phu nhân Phó mặt mày xám ngoét, chỉ tay vào tôi mắng xối xả.

Bị bảo vệ mời ra ngoài.

Thế giới yên ắng, tâm trạng tôi tốt hẳn, bắt đầu xem kế hoạch công việc phía sau.

Tất cả giải thưởng tin tức của Hàn Miểu Miểu đã bị thu hồi; trong giới báo chí, ta đã bị phong sát.

Mấy “vị khách” ở khu nghỉ dưỡng khi xưa cũng đều vào tù.

Giờ chỉ còn Phó Cảnh Nhiên và Hàn Miểu Miểu đang bỏ trốn ngoài kia, chưa bị tống giam.

Tưởng họ trốn rất kín, một thời gian khó mà tìm ra.

Không ngờ chưa đầy một tuần, tôi đã thấy tung tích của ta trong một buổi livestream.

Chính xác thì, livestream do cha mẹ bé fan mở.

Hàn Miểu Miểu không lộ mặt, chỉ thỉnh thoảng lộ một bàn tay.

Nhưng tôi vẫn nhận ra ta nhờ nhẫn đôi với Phó Cảnh Nhiên.

Trong livestream, cha mẹ bé khóc lóc kể tội tôi không biết định hướng con họ, bắt tôi bồi thường.

“Bà này bị gì , chẳng phải đã sáng tỏ rồi sao, tất cả là tin bịa do Hàn Miểu Miểu dựng lên!”

Người phụ nữ trung niên liếc bình luận, vừa lau nước mắt vừa khóc tiếp:

“Các người bị ta lừa đấy. Cô Hàn là người tốt. Tôi có thư của Tiểu Tiểu và của Ứng Như Mộng đây, xem là biết.”

Thư ư? Sao tôi lại không biết mình từng viết thư cho bé đó?

Tôi trấn tĩnh, vừa báo cho cảnh sát vị trí của Hàn Miểu Miểu, vừa xem họ trưng ra cái gọi là chứng cứ.

Trong lá thư người phụ nữ đưa lên, từng dòng chữ toàn là lời xúi giục bé bám víu đàn ông.

Nhìn kỹ hơn… đúng là bút tích của tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...