(Zhihu) TIỂU HẦU GIA KHÔNG THỂ CÓ CON (5/5)
Tác giả: 豆沙葫芦甜 (Đậu Sa Hồ Lô Điềm)
Nguồn: https://truyenne.net/section/1756315690183544832
Đề cử: Chỉ còn những mùa nhớ.
Edit: Thú vui của Khỉ con
--------------------------------------------------
18
Huệ Phụ Đường không đưa cho đích tỷ toa thuốc thụ thai, nên tỷ ấy đã lấy nó từ nơi khác.
Tiện thể thêm một chút thuốc mê, bởi vì Tần Nghị từ lâu đã không muốn chạm vào tỷ ấy.
Ba năm sau, cuối cùng đích tỷ cũng mang thai một thai nam như ý muốn.
Chỉ là đứa bé trai này gầy yếu hơn so với cặp song sinh trước của tỷ ấy, lúc sinh ra tiếng khóc cũng rất yếu ớt.
Toàn dựa vào thuốc thang để giữ lại hơi thở yếu ớt.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đích tỷ cũng gom đủ "Năm trai hai nữ, bảy con dưới gối".
Cũng như kiếp trước, sau khi Hoàng đế biết tin tức này, đã khen Tần Nghị có phúc, đặc biệt ban cho ngự biển "Chung tư diễn khánh"
Lại khen đích tỷ là hình mẫu cho nữ tử khắp thiên hạ, phong tỷ ấy Nhị phẩm Cáo mệnh, kêu gọi nữ tử khắp thiên hạ học hỏi.
Đích tỷ ở trên giường bệnh nhận thánh chỉ, người quá yếu không cách nào đứng dậy để tạ ơn.
Nhưng trên mặt tỷ ấy lại nở nụ vui vẻ, khuôn mặt khô đét vàng khè run rẩy tràn ngập những giọt nước mắt vui mừng vì đại công cáo thành.
Lúc này không cần tỷ ấy phải bận tâm nữa, Tần Nghị đã gióng trống khua chiêng tổ chức hỉ yến.
Treo bảng hiệu "Chung tư diễn khánh" ở ngay chính giữa cửa phủ Tướng quân, và khoe với tất cả khách đến dự rằng đó là Bệ hạ chính tay viết.
Cả sân vui mừng, hùa theo xu nịnh, tất cả đều hướng về Tần Đại tướng quân chúc mừng.
Đích tỷ trang điểm đậm, che đi nước da như thân cây khô, mạnh mẽ chống đỡ ngồi cạnh Tần Nghị.
Mặt mũi Tần Nghị hồng hào, Vân Nương ở bên cạnh hắn tuổi trẻ yểu điệu, phía sau hắn lũ trẻ chơi hoạt bát nghịch ngợm.
Chỉ có đích tỷ, giống như thây khô bị đào lên từ nấm mồ cũ trang điểm lại, không hợp với sự vui mừng xung quanh.
Tóc rụng, răng rụng, cả khuôn mặt cũng sụp xuống, đôi mắt ảm đạm như màu đất.
Cả sân ăn mừng vì sự vẻ vang của tỷ ấy mang lại, lại giống như không có liên quan gì đến tỷ ấy.
Ta đoán người đích tỷ muốn thấy nhất lúc này chính là ta, nên ta chủ bước tới.
Đích tỷ thấy ta, đôi mắt ảm đạm đờ đẫn sáng lên, cố gắng hết sức để thẳng lưng rốt cuộc vẫn không thể thẳng .
"Muội muội, bây giờ ta đã là Nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân."
"Phu quân ta là Đại tướng quân, từng đứa con đều trưởng thành, có tiền đồ."
"Ai ai trong kinh thành đều ước ao, hâm mộ ta."
"Mà muội, cả đời này của muội không có con cái."
"Muội, muội đố kị với ta lắm nhỉ?"
Tỷ ấy không thể một câu hoàn chỉnh, mấy chữ phải dừng lại hít vài hơi để thở.
Ta chỉ bình tĩnh tỷ ấy, giống như đang một con côn trùng sắp c.h.ế.t.
Đây là kết cục mà ta đã biết trước.
Ta hận tỷ ấy đã bắt nạt ta bằng mọi cách có thể từ khi còn bé.
Hận tỷ ấy kiếp trước phụ họa với đích mẫu để gả ta cho Tần Nghị.
Hận tỷ ấy sau cùng vẫn hạ độc ta, để ta c.h.ế.t nhanh hơn.
Thù lớn thì phải báo, không hiểu vì sao, trong lòng trừ vui mừng ra, ta còn cảm thấy thê lương.
Tỷ ấy , lộ ra hàm răng đã rơi rụng đi vài chiếc: "Muội, muội không nên lời, muội đang đố kị với ta."
Lúc này, một nam một nữ của tỷ ấy chạy tới.
Lách qua tỷ ấy, chạy thẳng vào trong lòng ta.
Bé ngẩng đầu lên ta: "Người là di mẫu Thẩm gia, đúng không ạ?"
Ta gật đầu.
"Trông di mẫu đẹp quá, rất đẹp nữa, trên người cũng rất thơm thơm."
Bé nhăn mũi: "Không giống mẫu thân, vừa xấu xí vừa già, trên người lúc nào cũng có mùi nước tiểu, giống như hành khất trên đường ."
"A Niệm! Con, sao con có thể như với ta!
"Ta là thân, thân nương của con!"
Tay đích tỷ vì ưu tư, kích mà bị chuột rút, muốn vươn tay ra bắt lấy A Niệm, cuối cùng vẫn không có sức.
Bé trai đẩy mạnh tỷ ấy: "A Niệm đều là thật!
"Tổ mẫu với Vân di nương cũng như ! Chúng ta đều không thích loại mẫu thân như bà!
"Phụ thân , sau này chúng ta sẽ coi Vân di nương mẫu thân!
Sau đó kéo bé hì hì chạy ra xa.
Đích tỷ mệt mỏi ngồi xiêu vẹo trên ghế, khuôn mặt nhăn nheo, đờ đẫn và tức giận.
Ta lạnh nhạt tỷ ấy.
"Đích tỷ à."
"Phu quân phong Đại tướng quân."
"Năm nam hai nữ."
"Bệ hạ ngự ban cho bảng hiệu và Cáo mệnh."
"Cả kinh thành đều hâm mộ."
"Bây giờ tỷ đã có hết."
"Nhưng đích tỷ này."
"Tỷ có muốn cúi đầu xuống xem, mình đã đánh mất cái gì hay không?"
"Những thứ tỷ nghĩ mình nhận này, có thực sự thuộc về tỷ không?"
"Thật sự mang lại chỗ tốt cho tỷ sao? Có thực sự xứng đáng với một trong mười nghìn thứ tỷ đã phải trả giá trong nhiều năm qua không?"
Chức vị Đại tướng quân và bổng lộc, đều thuộc về Tần Nghị.
Ngự biển "Chung tư diễn khánh", thuộc về Tần phủ.
Năm nam hai nữ đều Vương thị và Vân Nương nuôi dưỡng, bọn họ vô cùng chán ghét đích tỷ.
Nhị phẩm Cáo mệnh đúng là phong cho đích tỷ, vinh quang là Tần phủ, che chở chính là con cái.
Nó không thể xoa dịu cơn đau bệnh tật của đích tỷ, cũng không thể cứu vãn tính mạng đang hấp hối của đích tỷ.
Trái lại nó chỉ có thể giúp tỷ ấy tổ chức một tang lễ long trọng.
Kiếp này của đích tỷ.
Bỏ ra tiền bạc, bỏ ra tính , bỏ ra tâm huyết, bỏ ra sức khỏe.
Gần như bỏ ra cả cuộc đời mình.
Kết quả lại là bị chỉ trích, bị ghét bỏ, bị đâm sau lưng, thể xác suy sụp, không còn tinh thần, đơn điêu tàn như bông liễu trong gió, toàn không công cho người khác.
Ta đứng dậy rời đi.
Cả sân giăng đèn kết hoa, không có một chiếc đèn lồng đỏ nào thực sự vì đích tỷ mà thắp sắng.
Ta đứng từ xa quay đầu lại, đích tỷ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xiêu vẹo vừa nãy.
Ngồi yên ở đó ngơ ngác.
19
Đích tỷ mất vào một ngày xuân trăm hoa đua nở.
Năm nay tỷ ấy vừa tròn hai mươi bảy tuổi.
Trước khi c.h.ế.t, tỷ ấy muốn gặp ta.
Ta đang ở trong tiệm thuốc giúp sao chép toa thuốc, rất bình tĩnh từ chối.
Một oán phụ ác độc hận ta sâu sắc, ta biết tỷ ấy trước khi c.h.ế.t muốn cái gì nhất.
Bây giờ ta đang sống quá hạnh phúc, không muốn đến dự bữa Hồng Môn yến của tỷ ấy.
Nhưng ta đã sai người mang cho tỷ ấy một mảnh giấy.
Đó là một toa thuốc rất phổ biến.
Nhưng tỷ ấy sẽ hiểu khi thấy nó.
Tang sự của đích tỷ tổ chức vô cùng hoành tráng.
Cho dù là Nhị phẩm Cáo mệnh, thì nghi lễ này cũng đã vượt xa thân phận của tỷ ấy.
Tần Nghị đích thân đỡ linh vị cho đích tỷ, khắp kinh thành đều thấy Tần Đại tướng quân khóc lóc thảm thiết vì ái thê, không thể kiềm chế .
Ai ai cũng khen ngợi Tần Đại tướng quân trọng trọng nghĩa, ngay cả Hoàng đế cũng đặc biệt hạ một đạo thánh chỉ quan tâm, an ủi.
Cái c.h.ế.t của nữ nhân, cũng là một công cụ cho màn trình diễn của họ.
Ta lạnh lùng , cảm thấy kinh tởm, chán ghét đóng cửa sổ lại.
Nhưng mà, ngày tang lễ tiếp theo của đích tỷ, liền nghe tin Tần Nghị, Vương thị và Vân Nương đều mắc bệnh nặng không rõ nguyên nhân.
Ngắn ngủi mấy ngày, căn bệnh trầm trọng thêm, khó chữa trị rồi liên tiếp c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
Sau đó, đứa bé trai yếu ớt đích tỷ sinh cuối cùng cũng nhanh chóng c.h.ế.t yểu.
Những đứa bé còn lại phân đến thân thích của Thẩm gia và Tần gia để nuôi nấng.
Không đến một tháng, bảng hiệu "Chung tư diễn khánh" vẫn còn treo trên cao, phủ tướng quân huy hoàng một thời đã biến thành ngôi nhà trống rỗng, ma quái và đầy ám ảnh.
Trong kinh thành có rất nhiều lời đồn.
Có người trước đây Tần tướng quân g.i.ế.t không ít người, những oan hồn đó đến đòi mạng.
Cũng có người Tần tướng quân trọng trọng nghĩa, cho nên không bỏ mà đi theo phu nhân.
...
Chỉ có ta biết nguyên nhân thực sự.
20
Hôm đó, ta đưa cho đích tỷ toa thuốc kia chính là toa thuốc tỷ ấy uống hàng ngày sau khi sinh đứa cuối cùng.
Do đích thân Tần Nghị đến thái y viện cầu xin, mỗi ngày Vương thị đều tự tay sắc thuốc cho tỷ ấy uống.
Đích tỷ còn tưởng mình có Cáo mệnh, lại kiếm ngự biển cho Tần gia, thì Tần Nghị và Vương thị sẽ hồi tâm chuyển ý.
Cho nên ngày nào cũng uống, chưa từng bỏ sót một ngày nào.
Vì sức khỏe của tỷ ấy ngày càng trở nên tồi tệ.
Chỉ vì trong toa thuốc kia, ngoài loại thuốc bổ máu dưỡng khí do thái y kê, còn có một loại thuốc cực độc do chính tay Tần Nghị thêm vào - Hoắc Lam.
Đích tỷ ngày uống ba lần, chỉ sau một tháng, mạng sống đã cận kề cái c.h.ế.t .
Sao ta biết?
Bởi vì kiếp trước, Tần Nghị và Vương thị cũng như với ta. Khi đó đích tỷ không biết, trước khi đích tỷ hạ hạc đỉnh hồng với ta, trong cơ thể ta đã chứa đầy độc tố, vốn không thể sống mấy ngày nữa.
Bởi vì Tần Nghị và Vương thị, từ lâu đã muốn đưa Vân Nương lên phù chính, sau đó sẽ danh chính ngôn thuận nuôi mấy đứa bé ở dưới gối Vân Nương.
Hơn nữa, đại nương tử là ta vừa già vừa xấu, lại có mùi lạ khắp người như ta thực sự là mất hết thể diện của hắn - Tần đại tướng quân.
Vì lẽ đó, dù biết rõ ta không còn sống bao lâu nữa, vẫn không kềm chế , vẫn hạ độc ta để ta c.h.ế.t nhanh hơn.
Ta chép lại toa thuốc của thái y kê đưa cho Tần Nghị, sau cùng lại thêm hai chữ "Hoắc Lam".
Đích tỷ một cái liền hiểu.
Vì , tỷ ấy giữ lại chút sức lực cuối cùng, hạ độc mẹ con Tần Nghị và Vân Nương.
Đích tỷ muốn cả ba người bọn họ đều phải chôn theo mình.
Sau khi đích tỷ chết, phụ thân luôn thiên vị đích tỷ kia của ta, cũng bị Ngôn quan* luận tội, niêm phong tài sản riêng, ngay cả chức quan cũng bị giáng mấy cấp, cả ngày không thể không lo ngay ngáy.
(*言官: Ngôn quan: hặc tội những quan viên tham nhũng, lạm quyền, phạm luật, thiếu năng lực.)
Đích mẫu mất đi ái nữ, nhà lại gặp biến cố, nằm liên tục nhiều ngày trên giường bệnh, dùng thuốc và châm cứu đều không chữa trị .
Ta biết, đó là Lục Thừa Uyên đang giúp ta trút giận.
Đến lúc này, tất cả thù lớn của ta đều đã báo.
21
Mùa xuân là thời gian tuyệt vời để vui chơi.
Mấy năm này ta ở kinh thành, Huệ Phụ Đường đã sớm đi đúng hướng.
Chẩn bệnh chữa trị, nghiên cứu chế tạo các đơn thuốc mới, định kỳ phân phát đồ tránh thai.
Tiểu nhị, đại phu gọn gàng ngăn nắp, không cần bà chủ là ta lao tâm phí sức nữa.
Thế là ta lại chuẩn bị hành trang, chuẩn bị xuôi Nam dạo chơi một chút.
Trước khi rời đi, ta đến trước mộ Liễu tỷ tỷ đặt xuống một ít thuốc tránh thai mới cửa hàng ra.
Nếu có kiếp sau, Liễu tỷ tỷ à, ngàn vạn lần đừng ăn thứ thủy ngân nguy đến tính mệnh đó nữa.
Dường như Thanh đường muội muội cũng vừa mới đến. Muội ấy đặt bánh điểm tâm và một bộ y phục mùa xuân màu xanh nhạt ở đây.
Hàng năm vào mùa xuân, Liễu tỷ tỷ sẽ thường mua thêm một chiếc áo trong mới màu xanh nhạt.
Sau khi chứng kiến Liễu tỷ tỷ qua đời, Thanh Đường muội muội không ngại tuyệt thực để phản đối việc xuất giá.
Cũng may Dương gia chỉ có một mình muội ấy là con , nên Dương bá bá và bá mẫu đã thỏa hiệp, để muội ấy tự mình chủ.
Muội ấy dần lớn lên, gặp người mình thích.
Nhưng sau khi Huệ Phụ Đường nghiên cứu ra toa thuốc tránh thai, muội ấy lại do dự một lúc.
Phát hiện toa thuốc này thực sự có tác dụng với phụ nhân, nỗi sợ hãi về việc xuất giá, sinh con của muội ấy cũng dần phai nhạt.
Hai năm trước muội ấy gả cho người mình thích. Sau khi gả đi, muội ấy chỉ sinh một bé , liền thỏa thuận với phu quân sẽ không sinh thêm con nữa.
Bây giờ, muội ấy tự mình mở trường tư thục cho nữ tử, nữ tiên sinh dạy mọi người về việc sinh nở.
Thăm mộ xong, ta rời khỏi chỗ chỗ đó, đi thẳng đến trường của muội ấy.
Trong lớp, muội ấy về những kiến thức và đạo lý mà ai cũng đều đến.
Cũng lên sự thật mà chưa ai từng .
Muội ấy , việc xuất giá và sinh con đều là một canh bạc lớn đối với nữ tử.
Còn phân tích rõ ràng cho các nữ hài tử cái giá phải trả khi mang thai và sinh con.
Trường tư thục của muội ấy ra nhiều tranh cãi vẫn có vô số nữ tử đến nghe, lấp đầy cả viện.
Ta nghe ở ngoài viện lắng nghe hồi lâu, không dám quấy rầy, để bánh phù dung mang đến cho muội ấy xuống, lặng lẽ rời đi.
Lần này ta dự định xuôi Nam chơi hai năm rồi trở về, nhân tiện xem có thể mở thêm Huệ Phụ Đường về phía Nam hay không.
Trên bến đò, Lục Thừa Uyên mặt dạn mày dày muốn đi theo.
"Không tiểu quan cỏn con nữa!"
Ta dở khóc dở , chàng ấy cực khổ bao lâu mới thi đậu Trạng Nguyên, nỗ lực chăm chỉ việc với có cái chức Thừa tướng, mà lại gọi là tiểu quan cỏn con.
Ta : "Mặc kệ những chuyện chính sự kia của chàng luôn à? Ta nhớ chàng từng lý tưởng của chàng là "Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình"* nha."
(*为天地立心, 为生民立命, 为往圣继绝学, 为万世开太平
Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình
Vì xã hội kiến lập lại giá trị tinh thần, vì dân chúng xác lập ý nghĩa của sinh mệnh, vì tiền thánh kế thừa học thống đã bị gián đoạn, vì vạn thế khai thác cơ nghiệp thái bình.)
Chàng ấy lầm bầm: "Thật ra ta chỉ có hai tháng nghỉ phép, thuận tiện đi phía Nam để xem hình thực hiện Chính sách mới."
"Chỉ có thể ở bên nàng hai tháng, nàng đừng chơi vui vẻ quá mà quên phu quân của nàng ở kinh thành nhớ nàng, mong nàng suốt ngày."
Ta mỉm sờ mặt chàng ấy: "Phu quân ngoan, chàng cứ thoải mái đi."
"Cẩm Thành tuy vui vẻ, không bằng sớm về nhà nha."
Chàng ấy lưu luyến ôm ta vào lòng.
Nước sông cuồn cuộn chảy, cả chặng đường chúng ta đi thuyền xuôi về phía Nam, dọc bờ biển đủ các loại hoa đua nhau nở rộ.
(HOÀN)
Bạn thấy sao?