45.
Đêm đó, tôi ở lại nhà Vương Kiến Nghĩa.
Giang Ngưng gửi tin nhắn đến, hỏi hình thế nào.
Tôi: [Vương Kiến Nghĩa đang rửa chân cho mẹ ta.]
Giang Ngưng: [? Anh ta đang gì thế này! Đã quên chuyện của chị Dư rồi sao!]
Tôi: [Tớ có linh cảm xấu...]
Giang Ngưng: [Cậu sao thế?]
Vật liệu cách âm để xây dựng ngôi nhà này có lẽ không tốt lắm, hơn nữa Lý Tú Trân cũng chẳng thèm đè nén giọng .
Bà ta: "Nếu đã tới làng của chúng ta rồi thì đừng hòng chạy!"
Vương Kiến Nghĩa khuyên can: "Để mai rồi ."
Bà ta cao giọng: "Con còn sợ ta nghe thấy à? Có bản lĩnh chạy trốn trong đêm sao!"
Vương Kiến Nghĩa lặp lại câu kia: "Để mai rồi ."
Ngày mai còn cái gì?
Tôi bình tĩnh nhắn lại: [Tớ cảm thấy hình như mình đến muộn rồi.]
Nhưng điều Giang Ngưng quan tâm lại là: [Đêm nay đi ngủ cậu cẩn thận một chút, chỗ đó có khả năng không an toàn.]
46.
Khoảng 1 giờ sáng, nghe thấy tiếng dưới tầng một.
Tôi ngồi dậy, cầm theo chiếc rìu mới mua đi xuống.
Có hai người lạ mặt lén lút lẻn vào.
"Chân đó dài thật đấy."
"Ừ, phụ nữ thành phố ngon thật."
"Haha"
Nói xong còn định lên tầng.
Tôi đứng trong bóng tối ở cuối cầu thang.
Bọn họ không thấy, ngược lại, tôi có thể thấy rõ bóng dáng hai người dựa theo ánh trăng chiếu rọi.
Đột nhiên có người nhẹ nhàng cất tiếng: "Chú Vương, Lý."
Vương Kiến Nghĩa từ dưới cầu thang đi ra.
Hai người kia bị dọa giật mình
"Kiến Nghĩa? Cút cút cút, biến sang một bên, đừng hỏng chuyện tốt!"
Vương Kiến Nghĩa bước tới giữ chặt bọn họ, cầu xin: "Đừng... ấy là của cháu."
"Vậy thì sao? Chúng tao đã đưa tiền cho mẹ mày rồi!"
Vương Kiến Nghĩa gầy đến mức gió thổi cũng bay. Sau khi đẩy qua đẩy lại với hai người đàn ông, ta suýt chút ngã lăn xuống đất.
Sau đó vội vàng ngăn cản: "Để mai rồi ! Ngày mai có không! Ngày mai tôi sẽ cho các tiền, mỗi người một vạn!"
Câu này lại khiến hai gã đàn ông bình tĩnh lại.
"Tại sao phải là ngày mai?" Một tên trong số đó hỏi.
"Chỉ là...Dù sao cứ đợi đến ngày mai đi. Tiền cho các , người cũng cho các ."
Hai gã đó mắng chửi vài câu "thật phiền phức", cuối cùng vẫn rời đi.
Vương Kiến Nghĩa bọn họ ra khỏi, thở hổn hển, vội vàng khóa chặt cửa lại.
Đang định về phòng.
Đột nhiên, lúc đi ngang qua cầu thang, ta dừng lại.
Vương Kiến Nghĩa ngoảnh mặt về hướng này, sau khi kỹ vài lần mới phát hiện tôi đang đứng đó.
"Cô..."
Tôi chậm rãi bước ra: "Ngày mai định gì?"
Anh ta lau mặt: "Ngày mai tôi sẽ đưa rời khỏi đây."
Tôi cau mày: "Anh phải đi cùng tôi."
Lúc đó, tôi nghĩ có vẻ mình không giỏi thuyết phục người khác.
Ngày mai cứ trực tiếp dùng bạo lực túm đối phương đi trước, việc còn lại cứ để Giang Ngưng khuyên nhủ.
Vương Kiến Nghĩa chỉ đáp một câu: "Chuyện đó...để mai rồi ."
47.
Sáng sớm hôm sau, tôi ngắm toàn cảnh từ cửa sổ tầng 2.
Ngôi làng cổ này thế còn mang đến cảm giác yên tĩnh vào buổi sáng sớm.
Tuy nhiên, chỉ trong phút chốc, một tiếng hét chói tai đã vỡ khung cảnh này.
Một người phụ nữ chạy ra: "Cứu mạng! Ch.ết người rồi!"
Tôi kinh ngạc.
Sau đó thấy ta hốt hoảng chạy trốn, ngã đập mặt xuống đất.
Vương Kiến Nghĩa thủ!
Tôi vội chạy xuống tầng.
Nghe thấy ai đó hét lên: "Có người hạ độc!"
Mọi người đổ xô lao ra khỏi nhà. Chờ đến khi tôi xuống đến nơi, bên vệ đường đã có vài th.i th.ể nằm rải rác!
Có người đứng , có người khóc lóc gọi tên người thân.
Vương Kiến Nghĩa cầm một lưỡi liềm lớn xuất hiện, giơ tay chặt đầu vài người!
Động tác dứt khoát, quyết đoán!
"...Vương Kiến Nghĩa!" Tôi hô lớn.
Anh ta như không nghe thấy, mặc sức ch.ém gi.ết.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người còn lại rốt cuộc cũng sực tỉnh.
"Chính là tên khốn này ra!"
Dân bản địa ở đây vốn sẵn thói hung hăng, dường như đã quen với việc thấy người ch.ết. Thấy Vương Kiến Nghĩa cầm lưỡi liềm cũng không sợ, bọn họ vác theo rìu, gậy gộc lao tới.
Vương Kiến Nghĩa một thân một mình chẳng mấy chốc đã bị đám đông vây quanh.
Tôi trực tiếp xông vào, cứ tóm dân làng là đánh.
Có cảm giác ai đó đ.âm mình...
Tôi cau mày, quay người tát cho đối phương một phát, người nọ bắn sang một bên.
Lần này tôi thực sự tức giận, tay chân đá không ngừng!
Dân làng bị đánh đến sợ.
Tôi kéo Vương Kiến Nghĩa đang cuộn tròn thành một đống giữa đám đông ra ngoài, nhặt lên chiếc liềm của đối phương.
Đám đông còn lớn tiếng dọa nạt tôi.
Trước đó có nghe , một số thôn làng là nơi vô pháp luật, chỉ cần cả làng cùng hợp sức, ngay cả cảnh sát cũng bó tay.
Hóa ra là thế này.
Bọn họ lấy cớ cuộc sống của mình kham khổ, cảnh sát lại chẳng thể ép buộc họ thực thi pháp luật một cách bạo lực.
Tôi vừa lôi kéo Vương Kiến Nghị, vừa suy nghĩ biện pháp.
Không thể trực tiếp ch.ém ch.ết tất cả bọn họ...
Đúng lúc này, trong đám đông có người đột nhiên ngã xuống, mũi miệng bắt đầu chảy m.áu.
Đây rõ ràng là triệu chứng của trúng độc.
Vương Kiến Nghĩa bật mãn nguyện.
Anh ta cố sức tách khỏi tôi, lao vào đám đông xung quanh: "Sao, uống nước rồi à? Buổi sáng hôm nay đã uống chưa?"
Sắc mặt mọi người thay đổi, tên cầm đầu Vương Kiến Nghĩa một cú.
"Tên khốn này, còn dám hạ độc!"
"Mọi người mau nôn ra!"
Đám đông vội vàng dùng tay móc họng, tiếng nôn ọe hết đợt này đến đợt khác xen lẫn tiếng đắc ý của Vương Kiến Nghĩa.
Anh ta khàn giọng hô to: "Tổ tiên! Ngài có thấy không! Tôi hiến tế cả làng này cho ngài đây! Mọi người vui chứ?"
"Con cháu hưởng phước dày! Nhà nhà phát tài!"
Tôi sững sờ.
Anh ta điên rồi.
48.
Lý Tú Trân cuối cùng cũng chạy tới.
Bà ta có vẻ không sao, thậm chí còn đi lại thoăn thoắt.
Có người túm chặt lấy chân bà ta: "Thím Lý...con trai thím...hạ độc."
Lời còn chưa dứt, cánh tay đó đã buông thõng.
Lý Tú Trân bị dọa ngã xuống đất, hét kinh hoàng.
Chuyện đã đến nước này, tôi không thể gì hơn, chỉ đành đứng ngoài quan sát.
Vương Kiến Nghĩa thật sự ôm mộng trở về tàn s.át ngôi làng.
Hơn nữa, còn muốn giữ lại mẹ mình để gi.ết cuối cùng.
Anh ta loạng choạng bước đến, vừa khóc vừa .
"Mẹ ơi, chúng ta sắp giàu rồi! Nhìn xem, tế phẩm nhiều như !"
Lý Tú Trân sợ đến mức tiểu cả ra quần: "Con trai...Con à! Không thể gi.ết mẹ! Mẹ là mẹ con mà!"
Vương Kiến Nghĩa ôm lấy đầu bà ta.
Vung liềm chặt đứt cẳng chân đối phương.
Tuân theo đúng tuần tự quá trình hiến tế, từ nhỏ ta đã sớm đã quen cảnh này, cho nên chẳng còn xa lạ.
Vương Kiến Nghĩa muốn hiến tế mẹ mình.
Giữa tiếng gào khóc của Lý Tú Trân, tôi xoay người rời đi.
49.
Không cần thiết phải ở lại nơi này.
Cảm giác rất phức tạp.
Có lẽ bởi vì tôi đồng cảm với ta, cũng chẳng giúp ích gì.
Chính ta đã , bản thân đã không còn cứu nổi.
50.
Tôi đến báo cảnh sát.
Đúng lúc gặp cấp tỉnh ủy đến đây.
Tôi đang thuật lại mọi chuyện về làng Văn Vũ, họ đã tìm tới nơi.
Người dẫn đầu hình như là đội trưởng, liếc mắt đánh giá tôi một hồi: "Cô là Tiết Huỳnh?! Em của pháp y Tiết?!"
Tôi hơi kinh ngạc.
Sau đó, họ giải thích rằng tôi bận suốt đêm đi tìm kiếm người học cũ từng phụ trách an ninh nơi này.
"Tôi xin lấy danh dự, sự nghiệp và hôn nhân đời này ra thề! Làng Văn Vũ thực sự có tục hiến tế người sống!"
Đã đến thế...
Bọn họ cũng định đến xem...
Nhưng trong lòng họ không mấy tin tưởng, vì chuyện này quá khó tin...
Cho đến khi trông thấy cả người tôi dính đầy m.áu xuất hiện.
Một nữ cảnh sát vội vàng chạy đến đỡ: "Cô không sao chứ?! Có bị thương không?!"
Tôi lắc đầu.
Đối phương lo lắng chỉ vào vệt m.áu lớn trên bụng tôi: "Ở đây à?"
Tôi kéo áo lên cho ấy : "Là bị m.áu của người khác bắn vào."
Nữ cảnh sát chằm chằm vào cơ bụng của tôi, ngẩn người.
Tôi: "???"
"A! Không sao thì tốt, không sao thì tốt! Cô yên tâm, chúng tôi lập tức điều lực lượng tới đó ngay!"
51.
Sau đó, Giang Ngưng cũng đến rồi.
Cô ấy sợ đến mức không ngừng khóc: "Cậu dọa tớ sợ ch.ết khiếp! Cứ trực tiếp báo cảnh sát luôn không sao? Lại còn không cho tớ đi cùng!"
Tôi nghe thì bật : "Dẫn cậu tới gì?"
Hơn nữa, ban đầu tôi cũng không tính báo cảnh sát. Bởi vì tôi còn định mang theo Vương Kiến Nghĩa ra ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại gọi tới.
Là nữ cảnh sát kia.
"Vậy sao..., tôi biết rồi, cảm ơn."
Giang Ngưng thấy sắc mặt tôi không tốt, vội hỏi: "Sao thế?"
"Vương Kiến Nghĩa không cứu , đã t.ử v.ong."
Lúc cảnh sát tìm ta, đối phương đã uống thuốc độc, ngồi quỳ bên nguồn nước mà ta hạ độc, trên tay vẫn còn ôm chặt hũ tro cốt của Dư Phán Tử.
Tôi chợt nhận ra một điều.
Dư Phán Tử ch.ết, ta quay lại huyết tẩy nền văn minh đẫm m.áu của ngôi làng.
Cuối cùng, không quay lại .
Phương pháp gi.ết người độc đáo, không phải vì báo thù, mà là vì hiến tế.
Dựa theo cách của làng Văn Vũ, Vương Kiến Nghĩa hiến tế toàn bộ dân làng, bao gồm cả bản thân ta.
Chỉ là không biết, trước khi ch.ết, ta đã ước nguyện điều gì cho kiếp sau.
52.
Tại làng Văn Vũ đào số lượng lớn hài cốt, thậm chí dưới mỗi ngôi nhà đều có xương người! Mấy trăm nhân khẩu khắp làng đều bị di.ệt sạch.
Một số người trúng độc nhân lúc còn sống đã khai hết toàn bộ sự việc...
Bọn họ lừa bán nhiều người đến đây để gi.ết ch.ết, thậm chí còn treo thịt trước cửa nhà.
Mấy bô lão trong làng cực kỳ cố chấp, cho rằng khi vỡ truyền thống của nơi này, mọi người ắt phải chịu tai họa.
Thế hệ trẻ lớn lên ở đây, mưa dầm thấm lâu, tự nhận mình là "hậu duệ của sứ giả thần thánh."
Họ cảm thấy mình tài giỏi, cao quý hơn những người khác...
Mặc dù dân làng cũng cho con cái học hành, mấy năm nay, ngoại trừ Vương Kiến Nghĩa, chẳng ai có thể đỗ đạt bước ra xã hội.
Đây cũng là lý do tại sao trước kia cảnh sát đến làng để tìm kiếm dấu vết những người mất tích, đều bất lực trở về.
Bởi vì dân làng đoàn kết, dùng vũ lực để đánh đuổi cảnh sát.
Quan trọng nhất là, không ai ngờ , những người bị lừa bán đến đó đều bị gi.ết ch.ết.
Vụ việc này đã thu hút sự quan tâm rất lớn, chỉ trong thời gian ngắn, nhiều làng buôn lậu khét tiếng cũng bị đưa vào tầm ngắm.
Không chỉ cảnh sát dốc toàn lực truy quét, ngay cả người dân xung quanh cũng đổ xô đi báo án, thậm chí còn nguyện đến bao vây quanh làng.
Do , dù dân làng có "đoàn kết" đến đâu cũng vô ích.
Cũng chính vì điều này, rất nhiều phụ nữ và trẻ em bị lừa bán đã giải cứu.
Sự việc này là điều tôi không ngờ , thậm chí cực kỳ kinh ngạc.
Bởi vì đây mới là chuẩn mực đạo đức xã hội mà mọi người nên chăm chỉ học tập và noi theo.
53.
Vương Kiến Nghĩa đã sắp xếp ổn thỏa, để một cặp vợ chồng là bè của mình đến đón Vương Tiểu Bảo.
Được biết, cặp đôi này vì thân thể gặp chút vấn đề, không thể có con. Họ rất thích Vương Tiểu Bảo, cho nên đã đi thủ tục nhận nuôi.
Hơn nữa nhân phẩm cả hai cũng không tồi.
Ví dụ như, sau khi nhận di chúc của Vương Kiến Nghĩa, đối phương không hai lời, lập tức bồi thường cho mỗi hộ gia đình 2 vạn.
Trạng thái tinh thần của Vương Tiểu Bảo thoạt có vẻ bình thường.
Giang Ngưng lẩm bẩm: "Thằng bé không biết gì cũng tốt."
Tôi không cho ý kiến.
Ngược lại còn : "Cậu không nhận ra bệnh tự kỷ của Tiểu Bảo đã tốt hơn rồi sao?"
Giang Ngưng đây là chuyện tốt.
Chuyện này nghe có vẻ hơi thần kỳ.
Vương Tiểu Bảo , nó nằm mơ thấy một con cá lớn, cá bảo nó phải nhiều một chút...
Sau đó, chứng bệnh của thằng bé đột nhiên biến chuyển tốt đẹp.
Ngày tháng trôi qua, khu dân cư cũng trở lại nhịp sống bình thường.
Cuối cùng, một ngày nọ, Giang Ngưng mở một cửa hàng đồ ăn ở cổng khu dân cư, bán chân giò hầm, chân gà xả tắc và vài thứ linh tinh.
Bạn thấy sao?